Chương 8 - Bình Hoa Bí Ẩn Và Những Dòng Chữ Kỳ Quái

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Song tu với chủ nhân, có thể gia tăng tu vi…”

Ờm… Thôi, dừng chủ đề này ở đây là vừa.

“Tôi tưởng anh bị mất trí nhớ rồi?”

Mắt Bạch Lâm Uyên ánh lên nước long lanh.

“Vừa rồi mới nhớ lại tất cả.”

“Hôm đó, khi thiên kiếp giáng xuống, em đánh ngất ta, tự mình đỡ hết tám mươi mốt tia sét,

đến tia cuối cùng thì thất bại.”

“Khi em chết, đã phong ấn ta cùng với ký ức của hai ta.”

“Khi tỉnh lại, ta tìm khắp nơi nhưng không thấy em đâu.”

“Bạch Lê nói em đã chết, còn muốn ta làm linh sủng của ả.”

“Ta không tin, nên tự phong ấn bản thân lại.”

Trời đất ơi! Biên kịch phim truyền hình còn không viết ra được cốt truyện này!

May mà ba mẹ tôi không có ở nhà tối nay, chứ cái đống tàn tích bừa bộn trong phòng này có giải thích kiểu gì cũng không xong.

Tôi lập tức gọi điện cho mẹ: “Mẹ! Nhà mình vừa nổ ống gas! Mấy hôm tới mẹ với ba ở khách sạn nhé, đừng về!”

Cúp máy xong, quay sang đã thấy Bạch Lâm Uyên nhìn tôi lom lom.

“Anh… nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Chủ nhân, véo em một cái đi. Em sợ mình đang mơ.”

Tôi véo thật mạnh vào má hắn một phát.

Hắn cười như thằng ngốc, hạnh phúc vô bờ.

[Bình luận vỡ trận]

【Cứu tôi với! Đây đâu phải yêu xà! Rõ ràng là chó con trung thành!】

【Tôi bỗng nhận ra chân tướng! Nếu người giải phong ấn là Bạch Lê, thì với Lưu Ly Chân Hỏa trong người cô ta, có khi Bạch Lâm Uyên tưởng nhầm cô ta là chủ nhân thật, rồi mới yêu cô ta mất!】

【Ôi mẹ ơi! Nguyên tác quá ngược tâm!】

11

Sau khi biệt thự không còn ở được nữa, tôi và Bạch Lâm Uyên chuyển sang sống ở một căn hộ đứng tên tôi.

Từ lúc biết tôi là chuyển thế của Nam Cung Sơ, Bạch Lâm Uyên dính người đến phát rồ.

Nửa đêm chui vào chăn tôi đã đành, sáng tôi vừa mở mắt, hắn nhất quyết bắt tôi phải hôn để “đánh thức”.

Đến cả lúc tôi tắm, tên rắn này cũng đứng ngoài cửa nghẹn ngào nói:

“Ngày xưa chủ nhân toàn tắm chung với ta đó.”

“Không được!”

Tôi chặn chặt cửa phòng tắm.

Tiếng sụt sùi ngoài cửa dừng lại vài giây… rồi bật khóc to hơn.

“Chẳng lẽ… chủ nhân ghét bỏ ta rồi sao?”

“Nếu chủ nhân không cần ta nữa… vậy ta quay lại trong cái bình sống nốt kiếp cho rồi.”

Tôi đau đầu mở cửa ra, nhìn thấy đôi mắt hắn đỏ hoe.

“Tôi chỉ là… không nhớ gì chuyện kiếp trước thôi.”

Nước mắt hắn lập tức biến mất, thừa cơ lách vào phòng như gió.

“Vậy càng phải nhanh chóng thân thiết lại!”

Nói xong, hắn lôi ra không biết từ đâu một quyển ‘Tam Bách Thức Song Tu’, lật tới một trang và đưa cho tôi xem.

“Chủ nhân, để giúp người nhanh chóng hồi phục tu vi và trí nhớ, chúng ta bắt đầu song tu nhé!”

Tôi nhìn bức tranh trong sách — một người một rắn… cuốn chặt vào nhau… Miệng khô cả lại.

“Không cần vội… chắc vội gì đâu ha?”

“Nhưng mà sắp đến ngày Thất Tinh liên châu rồi đó, chủ nhân thật sự… không vội sao?”

Vội!!!

Tôi sợ chết!

Tôi còn sợ bị tên bệnh kiều Thẩm Vô Cữu giam lại rồi cưỡng ép yêu kiểu tăm tối!

Tắm xong, tôi phải đấu tranh tư tưởng dữ lắm mới dám run run leo lên giường, nằm cứng đờ như ra trận và nhắm mắt lại.

“Rồi… làm đi!”

Từ đuôi chăn, một cái đuôi rắn mát lạnh chậm rãi trườn vào, quấn lên mắt cá chân tôi rồi từ từ trườn cao hơn…

Tôi bật mở mắt!

Tư thế này không có trong quyển “Tam Bách Thức Song Tu” nha!

“Đây là tư thế khởi động giúp chủ nhân thư giãn đó~”

Giọng Bạch Lâm Uyên như mang theo mê hoặc.

Cho đến khi…

Tôi thấy có hai cái đuôi?!

“Dừng!!”

Tôi hoảng loạn lăn xuống giường, run rẩy chỉ vào cái thứ đang đong đưa trước mặt:

“Cái… cái đó… không được! Cái này mà làm thì tôi chết mất!!”

Bạch Lâm Uyên tủi thân cực độ: “Kiếp trước chủ nhân còn khen ta thiên phú dị bẩm mà…”

[Bình luận phát cuồng]

【Á á á á!!! Tại sao phải che mờ khúc này chứ?!】

【Hai cái đuôi!! (gào thét) Cho tôi xem kiểm chứng chút đi! Giống nhau không đó?!】

【Không phải tôi muốn coi gì đâu… chỉ là… tò mò một chút thôi mà, không được hả?!】

Tôi nuốt nước miếng. “Nếu muốn tiếp tục… thì cắt bớt một cái!!”

Sau một tiếng đồng hồ mè nheo – cam kết – bảo đảm chỉ xài một cái, cuối cùng khi pháo hoa trong đầu tôi nổ tung — tôi ngộ ra một điều:

Kiếp trước tôi đúng là biết… tận hưởng.

Ngày thứ ba sau khi song tu, luồng linh lực trong cơ thể tôi đã có thể vận hành theo ý muốn.

Bạch Lâm Uyên như một con mèo đói, quanh quẩn bên tôi cả ngày.

“Chủ nhân… đói quá… cho ăn với…”

Quả nhiên bản chất loài rắn đúng là ham mê xác thịt, cổ nhân không lừa tôi.

Lúc đó, trợ lý tôi bất ngờ gọi điện.

Báo rằng có chuyện xảy ra ở mảnh đất phía nam thành phố.

Khi chúng tôi đến nơi, khu vực bị giăng dây kín mít, xung quanh chen chúc toàn livestreamer.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)