Chương 1 - Biệt Thự Container Và Nỗi Đau Của Người Mẹ
Cháu ngoại sắp lên thành phố học, con gái không có tiền mua nhà, khóc lóc chạy đến trước mặt tôi.
Tôi không chịu nổi cảnh nó vừa năn nỉ vừa làm mình làm mẩy, đành lấy ra khoản tiền dành dụm cả nửa đời người, mua cho nó một căn nhà trong khu học xá giữa thành phố.
Con gái cảm động lắm, nói sau này sẽ đón tôi lên ở cùng.
Thế nhưng đến lúc nhận nhà, nó lại đột nhiên đổi ý: “Mẹ à, nhà này chỉ có ba phòng ngủ, bọn con định để dành một phòng làm thư phòng, hay là mẹ đừng lên ở nữa nhé.”
Sợ tôi không vui, nó vội vàng dỗ dành: “Không khí thành phố ô nhiễm lắm, làm sao bằng quê mình được, con dùng số tiền còn lại xây cho mẹ một căn biệt thự ở quê rồi, đảm bảo mẹ sẽ hài lòng.”
Căn biệt thự được xây cấp tốc, cuối cùng cũng hoàn thành đúng vào ngày sinh nhật 50 tuổi của tôi.
Tôi mỉm cười nhìn tòa nhà ba tầng trước mặt, quả thật trông rất ổn.
Thế nhưng sau khi đốt pháo ăn mừng xong, con gái lại kéo tôi ra mảnh đất trống sau nhà.
Nó cau mày nói: “Mẹ nhìn cái nhà người ta làm gì, cái đó mới là chỗ để mẹ ở.”
Tôi nhìn theo hướng tay nó chỉ.
Nơi đó bụi bay mù mịt, xe cẩu đang nâng một chiếc nhà container di động…
1
“Mẹ, sao trông mẹ không vui thế?”
“Được sống trong căn nhà do con gái mua cho, đời này đã đủ khiến người khác phải ganh tị rồi.”
Nó cười rạng rỡ, chỉ huy tài xế xe cẩu hạ chiếc container xuống.
“Chú ơi, nhẹ tay chút nha, đừng làm hỏng ‘biệt thự lớn’ của mẹ tôi.”
Ba chữ “biệt thự lớn” nó nhấn mạnh rõ ràng, phối hợp với tiếng cười khúc khích của tài xế.
Tôi nghẹn ứ trong cổ, vừa tức vừa nhục.
Giữa ánh mắt chế giễu và lời bàn tán xung quanh, tôi kéo con gái sang một bên, hỏi nhỏ:
“Tiểu Đường, đây là nhà con xây cho mẹ ở sao?”
Con bé cười tươi rói: “Đúng mà mẹ, trong này có cửa sổ, có giường, đầy đủ lắm rồi.”
“Mẹ với ba lên thành phố làm việc từ lâu, nhà cũ ở quê đã chẳng ở được nữa rồi.”
“Nhà này tốt lắm, hoàn toàn mới mà.”
Chớp mắt, chiếc container đã được đặt xuống.
Kế bên là bãi đất lồi lõm, cỏ dại mọc um tùm, con gái thậm chí còn lười chẳng thèm san lấp mặt bằng.
Tôi nhìn căn nhà bằng tôn cô lập giữa đất trời, lòng đầy chua chát.
Ngày trước nhà nghèo, chồng tôi là người nghèo nhất trong cả mười dặm tám làng.
Để cưới tôi, anh ấy bất chấp phản đối của gia đình, ra ngoài làm thuê mấy năm liền.
Cuối cùng cũng xây được ba gian nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang, cho tôi một chốn về đầy thể diện.
Không ngờ tuổi già lại bị người đời cười nhạo vì một chiếc container.
Con gái lấy chồng cũng chẳng khá giả gì, tôi hiểu nỗi khó khăn của nó nên cố gắng nhẹ nhàng nói chuyện.
“Tiểu Đường, mẹ biết con sống không dễ dàng, nhưng cái container này mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng, không phải chỗ người ở.”
“Mẹ cũng không đòi biệt thự gì cả, chỉ cần số tiền còn lại sau khi con mua nhà, xây lại cho mẹ một căn nhà nhỏ thôi là đủ.”
Không ngờ nghe xong câu đó, con bé lập tức đổi sắc mặt.
Nó hất tay tôi ra, lớn tiếng quát:
“Mẹ sao mà không biết điều thế? Gả đi rồi là con gái như nước đổ đi, mẹ còn được con lo cho là tốt lắm rồi.”
“Mẹ đưa chút tiền đó, đừng nói xây nhà, ngay cả mua nhà cũng chưa đủ, cái container này còn là con bỏ tiền ra thêm mới có đấy.”
Đang nói thì con rể đã xách hành lý của tôi qua.
Nó xin nghỉ nửa ngày, sốt ruột phải quay lại đi làm, bèn đẩy tôi vào bên trong căn nhà mà nói cho qua chuyện:
“Mẹ à, giờ mẹ cũng chẳng có chỗ nào khác để đi, cứ ở tạm đây đi.”
“Dù sao đây cũng là tấm lòng của tụi con, mẹ cứ làm loạn lên như vậy chỉ khiến người ta chê cười.”
Mọi người dần tản đi, tôi cô đơn ngồi dựa lưng vào tấm tôn lạnh ngắt.
Đưa mắt nhìn quanh, nơi này thậm chí không có cả phòng bếp, sau này ăn uống phải làm sao?
Đúng lúc đó, cháu gái gọi điện đến hỏi: “Cô ơi, nghe nói hôm nay cô dọn vào biệt thự lớn rồi, có hài lòng không?”
Tôi thở dài: “Tiểu Đường nói số tiền tôi đưa không đủ mua nhà trong thành phố, nên chỉ có thể mua container để tôi ở tạm.”
“Gì cơ?”