Chương 8 - Bị Phụ Nữ Bỏ Rơi Nên Tự Tìm Nguyên Nhân
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười khẽ đáp:
“Đáng tiếc thật, anh cũng không biết em yêu anh đến mức nào.”
Năm đó, tôi đúng là người chọn cách lặng lẽ rời bỏ anh..
Nhưng tôi chưa từng hết yêu..
Từ lần đầu gặp anh trong khuôn viên trường, tôi đã thấy anh là người rực rỡ như ánh sáng..
Bảy năm rồi, tình cảm ấy chưa từng phai..
Sau tất cả những chuyện này, tôi bỗng nhận ra, thứ gọi là “khoảng cách thân phận” chẳng còn quan trọng nữa..
Chúng tôi đều còn sống, còn yêu, và có thể khiến nhau hạnh phúc – thế là đủ rồi..
Anh ôm tôi thật chặt, như muốn hòa tôi vào trong máu thịt, vừa ôm vừa thì thầm gọi tên tôi hết lần này đến lần khác:
“Phó Tuyết, Phó Tuyết… anh sẽ không buông tay nữa.
Cả đời này, em cũng đừng hòng rời khỏi anh.”
Giữa lúc ấy, tôi thoáng thấy bà Dư – mẹ anh – bước vào phòng bệnh..
Tôi giật mình, vội đẩy anh ra..
Mạnh Cảnh Thâm lập tức kéo tôi lại, ôm vào lòng:
“Đừng nghĩ trốn.”
“Khụ khụ.”
Chỉ một tiếng ho khẽ, cơ thể anh liền cứng lại..
Anh vội vàng kéo chăn đắp kín cho tôi, nhưng chính động tác đó lại càng khiến không khí thêm… đáng ngờ..
Thật ra, cả hai chúng tôi đều mặc đồ chỉnh tề, mà hành động vụng về ấy lại khiến người ta hiểu lầm..
Tôi vội ngồi dậy, chỉnh lại tóc áo, khẽ nói:
“Chào bác ạ.”
Bà Dư mỉm cười nhìn tôi, trong nụ cười ấy có điều gì đó tôi không đoán ra nổi..
“Con nói rồi mà, mẹ đến làm gì nữa?” – Mạnh Cảnh Thâm hỏi thẳng, giọng không giấu được bực dọc..
“Bạn gái nhỏ của con dám lén về nước, con thì bỏ mặc công ty, ngày nào cũng ở bên nó.
Đây là điều chúng ta đã thỏa thuận sao?” – giọng bà sắc lạnh..
Tôi không bất ngờ..
Từ khoảnh khắc máy bay hạ cánh, tôi biết bà chắc chắn đã nắm rõ mọi thông tin..
Chẳng qua tôi vẫn nuôi chút hy vọng mỏng manh..
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.
Nhưng tôi không hối hận, tôi sẵn sàng chịu mọi hậu quả.”
Tôi không muốn lại yếu đuối như bốn năm trước..
Bà Dư thong thả nói:
“Tôi có nói sẽ trừng phạt cô à?”
“Hả?” – tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh giảo hoạt lóe lên trong mắt bà..
“Nếu tôi thật sự muốn dạy dỗ cô, cô đừng mong ra khỏi Đức được.” – bà mỉm cười.
– “Nhưng có lẽ tôi đã nhìn nhầm.
Cô không giống những người khác.
Tôi muốn cô quay lại.”
Quay lại… để làm gì?
Để tiện ra tay hơn sao?
Có lẽ bà nhận ra sự nghi ngờ trong tôi, nên chậm rãi nói tiếp:
“Nếu cô bằng lòng làm chủ nhân nhà họ Mạnh, tôi sẽ rất vinh dự.”
Tôi ngây người..
Đây chẳng phải là… lời cầu hôn thay con trai sao?
Hoàn toàn khác với cảnh tượng căng thẳng tôi từng tưởng tượng..
Bà phẩy tay:
“Không nói nữa, tôi phải đi thăm hai đứa cháu rồi.
Cả hai đều ngoan, đáng yêu hơn thằng Cảnh Thâm hồi nhỏ nhiều.”
Bà đi rồi..
Mạnh Cảnh Thâm lại ghé sát, giọng trầm ấm:
“Khi nào kết hôn?”
Tôi chống tay lên ngực anh, nghiêm mặt hỏi:
“Đừng đùa.
Sao anh lại khiến mẹ anh thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy?”
“Không phải vì anh, mà vì chính em.” – anh khẽ cười.
– “Em đủ mạnh mẽ để khiến bà gạt bỏ định kiến.”
Tôi giận đến nỗi đấm anh một cái:
“Anh tưởng em dễ bị lừa à?”
Anh không né, chỉ cười rồi ôm chặt lấy tôi:
“Có lẽ mẹ sợ anh lại phát điên thôi.”
Tôi còn định hỏi tiếp, nhưng anh đã cúi xuống, hôn lên môi tôi lần nữa..
Cuối cùng, căn phòng chỉ còn lại hơi thở dồn dập hòa vào nhau..
13
Không lâu sau, Mạnh Cảnh Thâm đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi lên mạng..
Theo yêu cầu của tôi, phần tên và khuôn mặt của tôi được làm mờ..
Nhưng cư dân mạng vẫn nhanh chóng lần ra được vài manh mối..
Có người tung tin:
“Bạn tôi làm trong viện nghiên cứu, nói chính mắt thấy Tổng giám đốc Mạnh vì vợ mà nổi giận đùng đùng, đến mức bỏ cả hợp đồng trị giá hàng trăm triệu không thèm ký.”
Bên dưới, có người bình luận nghi ngờ:
“Đỉnh quá, y như trong truyện ngôn tình tổng tài bá đạo, xưa rồi!”
Chủ bài viết đáp lại:
“Bạn tôi tận mắt chứng kiến đấy, nếu nói dối thì đời này đừng hòng được nghỉ phép.
Còn cái người phụ nữ điên dám vu khống vợ của A tổng ấy, bị ném thẳng ra khỏi tòa nhà rồi.
Sau đó, anh ấy cho ‘tổng thanh trừng’ toàn công ty, cả ông quản lý bao che cô ta cũng bị đuổi.”