Chương 6 - Bị Phụ Nữ Bỏ Rơi Nên Tự Tìm Nguyên Nhân
Tôi nghe nói cô có hai đứa con ngoài giá thú, là con riêng của cái ông kim chủ hồi đại học phải không?”
Lời vừa dứt, mấy nhân viên đi cùng cô ta bắt đầu xì xào bàn tán..
Tôi siết chặt tập tài liệu, nhìn cô ta lạnh lùng:
“Miệng nói ‘con ngoài giá thú’, ‘con hoang’, thật khó nghe.
Ai nói với cô là con tôi không có cha?”
Hà Phi Phi tưởng mình chiếm thế thượng phong, nhướng mày đầy đắc ý:
“Có khi tôi nói sai thật, biết đâu con cô có… nhiều ông bố thì sao?”
“RẦM!”
Cửa phòng họp bị đá tung..
Người đàn ông đứng ngoài cửa lưng hướng về ánh sáng, cả người tỏa ra hơi thở dữ dội khiến ai cũng nín thở..
Giọng Mạnh Cảnh Thâm trầm thấp vang lên:
“Cút ra ngoài.”
Hà Phi Phi cười khẩy, tưởng anh ta đang nói với tôi:
“Nghe thấy chưa? Tổng giám đốc của chúng tôi bảo cô cút đi, để người khác đến làm việc với chúng tôi.”
Mạnh Cảnh Thâm nhìn cô ta, ánh mắt lạnh đến mức rợn người, như thể đang nhìn một cái xác:
“Tôi nói là cô cút ra ngoài.”
10
Vẻ đắc ý còn chưa kịp hiện rõ trên mặt Hà Phi Phi đã bị nỗi sợ hãi thay thế, sắc mặt cô ta trắng bệch..
“Ngài… ngài nói nhầm rồi phải không? Tôi là nhân viên của công ty mình mà!” – giọng cô ta run rẩy..
Mạnh Cảnh Thâm chẳng buồn liếc nhìn, sải bước dài tiến đến chỗ tôi, ánh mắt căng thẳng, lo lắng hỏi:
“Em đừng giận, anh sẽ cho cô ta nghỉ việc ngay bây giờ.”
Tôi khép lại tập tài liệu, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Ngài Mạnh, nếu phía anh không có thành ý hợp tác thì khỏi cần mất thời gian của nhau nữa.”
Hà Phi Phi vẫn cố cứu vãn thể diện, cười nhạt:
“Phó Tuyết, thái độ của cô là sao vậy? Đừng quên cô chỉ là bên B, lấy đâu ra tự tin mà dám chê bai, chọn lựa công ty chúng tôi như thế?”
Mạnh Cảnh Thâm lập tức cắt ngang, giọng lạnh như thép:
“Vừa rồi không phải cô hỏi cha của con Phó Tuyết là ai sao? Bây giờ tôi nói cho cô biết — là tôi.
Cô hài lòng chưa?”
Cả phòng họp đồng loạt hít vào một hơi..
Hà Phi Phi sững người, ánh mắt dại đi, trừng tôi như muốn nổ tung..
Cô ta loạng choạng lùi lại vài bước, rồi ngã sập xuống đất, gần như bất tỉnh..
Mạnh Cảnh Thâm thực sự nổi giận..
Ngay cả trợ lý bên cạnh cũng nhìn ra, không cần chờ lệnh, đã tự mình kéo Hà Phi Phi ra ngoài..
Buổi đàm phán hợp tác coi như tan vỡ..
Không lâu sau, Mạnh Cảnh Thâm nhận được cuộc gọi, phải rời đi, nhưng trước khi đi vẫn ba lần ngoái đầu nhìn lại tôi..
Phòng họp nhanh chóng được dọn trống, chỉ còn tôi và vị trợ lý kia..
Anh ta cẩn thận dâng lên một ly cà phê:
“Cô Phó, hợp đồng này vẫn có thể tiếp tục thương lượng.
Chúng tôi sẽ dành cho cô điều kiện ưu đãi nhất.”
Tôi chỉ khẽ lắc đầu..
Nếu sớm biết Mạnh Cảnh Thâm có dính dáng đến công ty này, tôi đã chọn làm việc với nơi khác..
Nếu muốn sống dựa vào đàn ông, tôi đâu cần rời quê hương, bôn ba ra nước ngoài để học và nghiên cứu..
Nếu sống như một kẻ hưởng lợi mà không bỏ công sức, thì người tôi phản bội đầu tiên chính là bản thân mình..
“Anh về nói lại với Mạnh Cảnh Thâm giúp tôi, việc tôi không hợp tác với công ty anh không phải vì anh ta hay vì Hà Phi Phi..
Mà là vì khoa học không nên bị nhuốm màu cá nhân.”
“Tôi tin rằng công ty các anh sẽ tìm được người phù hợp hơn.
Mong đội nhóm khác của các anh có thể phát huy tốt năng lực của họ.”
Nói xong, tôi lịch sự bắt tay chào tạm biệt..
Vị trợ lý cúi đầu tiễn tôi ra khỏi tòa nhà, vừa đi vừa xin lỗi không ngừng..
Ngồi vào taxi, tôi vẫn thấy anh ta đứng trước cửa gọi điện báo cáo với Mạnh Cảnh Thâm..
…
Khi tôi về đến nhà, hai đứa nhỏ lập tức chạy ùa ra:
“Mẹ ơi, công việc sao rồi?”
Tôi giả vờ tiếc nuối:
“Tiếc thật, mẹ không đủ năng lực nên bên kia không chọn mẹ.”
Con gái lập tức ôm lấy tôi, giọng non nớt nhưng kiên định:
“Mẹ ơi, không sao đâu.
Chỉ cần ba mẹ con mình còn sống, dù giàu hay nghèo, con và anh trai cũng sẽ không bao giờ rời bỏ mẹ.”
Con trai ngẩng đầu khỏi chiếc máy tính bảng, nghiêm túc nói:
“Em sai rồi.
Chúng ta sẽ không chết đói đâu.
Tin tức nói có chuyện lớn này! Theo như con hiểu thì… hình như con và em là hai người thừa kế duy nhất của nhà họ Mạnh.”
Tôi lập tức giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì nó đã tiếp lời:
“Có vài chữ con chưa đọc được, nhưng chắc là như thế.”
Tôi còn nhảy dựng lên nhanh hơn con gái, giật phắt chiếc máy tính bảng từ tay con trai..
Hai đứa nhỏ tò mò bám lấy vai tôi, cùng đọc theo..
Giọng con gái vang lên ngọt lịm, đọc rành rọt:
“Chấn động! Tổng giám đốc tập đoàn Mạnh bị phanh phui có con riêng.
Đích thân ông tuyên bố: ‘Đúng, là con ngoài giá thú, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ là con hợp pháp.
Chúng là người thừa kế toàn bộ tài sản của tôi.'”
m thanh ấy như sét đánh ngang tai..
Tôi choáng váng, suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ..
Tôi lo không chỉ vì trạng thái tinh thần của Mạnh Cảnh Thâm, mà còn lo thái độ của mẹ anh ta..