Chương 5 - Bị Phát Hiện Và Đứa Bé Ngoài Ý Muốn
9
Tối hôm đó, tôi nằm một mình trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.
Căn biệt thự này được trang trí gần giống căn hộ cao cấp của Phó Cẩn — tất cả đều được sửa sang theo sở thích của tôi.
Tôi thích Kuromi.
Vì thế, khắp nơi trong nhà đều bày đầy figure và thú nhồi bông Kuromi.
Tấm ảnh tôi và Phó Cẩn chụp chung ở Maldives,
cũng được đặt nổi bật ở đầu giường.
Tâm trạng vào ban đêm luôn dễ trào dâng hơn thường ngày.
Tôi lôi điện thoại ra, chần chừ không biết có nên nhắn tin cho anh không.
Ngay giây sau, cửa biệt thự vang lên tiếng mở khóa.
Tôi bật dậy, vội vã chạy xuống lầu.
Vừa hay chạm mặt Phó Cẩn đang đứng ở đầu cầu thang.
Anh vẫn chỉnh tề như mọi khi,
trên chiếc áo khoác đen còn vương vài hạt tuyết chưa kịp tan, khiến cả người trông mệt mỏi hơn hẳn.
Ánh mắt chạm nhau, cảm giác như đã cách xa cả thế kỷ.
Phó Cẩn nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở đôi chân trần của tôi, khẽ nhíu mày:
“Sao lại không mang dép?”
Nói rồi, anh đưa hộp quà trong tay nhét vào lòng tôi,
chẳng nói thêm gì liền bế bổng tôi lên, bước thẳng lên phòng.
Thân thể được hơi ấm quen thuộc ôm trọn,
tiếng tim đập trầm ổn vang bên tai khiến tôi bất giác vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
Trong sự yên lòng ấy, cổ họng tôi lại nghẹn ứ, khó chịu không nói nên lời.
Giá mà ngay từ đầu, chúng tôi đã là người cùng một thế giới thì tốt biết bao…
Có lẽ do hormone thay đổi sau khi mang thai,
nghĩ đến đây, mắt tôi lại ươn ướt.
Phó Cẩn nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, có phần lúng túng:
“Sao lại khóc nữa rồi? Ở nhà mấy hôm nay chán đến phát khóc à?”
“Trợ lý Hạ nói em muốn ra ngoài đóng phim, nhưng bây giờ vẫn nên đặt sức khỏe lên hàng đầu.
Yên tâm, nhà mình không thiếu tài nguyên.”
Anh ngẩng đầu ra hiệu tôi mở hộp quà:
“Đặt người mang từ Paris về cho em đấy, xem có thích không?”
Tôi vừa lau nước mắt vừa gật đầu, cẩn thận mở quà.
Nhưng khi hộp vừa mở ra, tôi chết lặng tại chỗ.
Bên trong… chính là chiếc dây chuyền “Cẩm Tú Chi Lan” quen thuộc.
Nhưng… chẳng phải sợi “Cẩm Tú Chi Lan” đó đã được tặng cho Phòng Vy rồi sao?
Phó Cẩn anh đây là… lén lấy trang sức vợ sắp cưới đi để dỗ tình nhân à?
Ai hiểu nổi nữa — chuyện này thật sự khó mà đánh giá nổi.
Thấy sắc mặt tôi cứng đờ, chẳng có vẻ gì là vui,
Phó Cẩn hơi nghi hoặc:
“Sao vậy? Không thích à?”
“Không… Em rất thích.”
Nếu là trước kia, tôi sẽ không hỏi nhiều.
Anh tặng gì, tôi cứ lặng lẽ nhận lấy.
Nhưng nhớ đến những lời trợ lý Hạ nói ban sáng,
tôi nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩn, gom hết dũng khí hỏi thêm một câu:
“Nhưng… anh đưa nó cho em rồi, Phòng Vy có biết không?”
10
Đây là lần đầu tiên tôi không hề né tránh mà gọi thẳng tên Phòng Vy trước mặt anh.
Thế nhưng gương mặt Phó Cẩn lại chẳng chút xao động, thậm chí còn nhướng mày:
“Em biết là… cái này do người của họ mang về à?”
“Họ… là ai cơ?”
Lần này đến lượt tôi ngơ ngác.
Phó Cẩn cầm lấy sợi dây chuyền, từ tốn đeo lên cổ tôi.
Một nụ hôn nóng rực rơi xuống trán.
Anh nhẹ giọng giải thích:
“Ừ, là vợ chồng Phó Lệ mang về từ Paris giúp anh.”
“Lần này anh sang Paris công tác vốn còn định tham dự lễ cầu hôn của bọn họ.”
“Nhưng vì công việc nên đổi chuyến bay. Cũng may là đổi—
nếu không lúc anh về thì chẳng biết em đã trốn đi đâu rồi.”
Nghe đến đây, tôi ngẩn người nhìn Phó Cẩn, không nói được câu nào.
Phó Lệ là em họ của Phó Cẩn, cũng là một đạo diễn trong giới giải trí.
Trước đây tôi từng gặp anh ta tại một sự kiện.
Nhưng… chẳng phải Phòng Vy là vị hôn thê của Phó Cẩn sao?
Sao lại thành vị hôn thê của Phó Lệ?
Không đúng, nếu ngay từ đầu Phòng Vy đã là hôn thê của Phó Lệ,
vậy những gì cô ta đăng lên vòng bạn bè trước đó là sao?
Tôi nhớ lại lần đầu mình kết bạn WeChat với Phòng Vy.
Lúc đó tôi đang thử vai nữ phụ cho bộ phim “Hoang Nguyên”, mà Phòng Vy chính là một trong các nhà sản xuất của bộ phim đó.
Khi đạo diễn đã gần như quyết định chọn tôi, thì Phòng Vy lại lên tiếng:
“Xin lỗi, tôi cảm thấy cô không thật sự hợp với vai này.”
Về chuyện diễn xuất, tôi luôn muốn làm rõ nên lập tức hỏi lại:
“Xin hỏi là tôi không hợp ở điểm nào ạ?”
Phòng Vy mỉm cười:
“Nhân vật này tuy là nữ bartender, nhưng xuất thân là người nông thôn, khí chất nên đơn giản, mộc mạc.
Còn cô—nói thẳng cô đừng giận, cô mang khí chất hơi… phóng túng.”
Nói xong, sắc mặt đạo diễn cũng trầm xuống.
Kết quả, vai diễn đó đương nhiên không thuộc về tôi.
Trước khi rời đi, Phòng Vy đưa tôi mã QR:
“Thật ra diễn xuất của cô không tệ. Nếu cô không ngại, có thể kết bạn WeChat, sau này có cơ hội sẽ hợp tác.”
Từ đó về sau chúng tôi không còn liên lạc gì nữa.
Nhiều lần chạm mặt trong các sự kiện, thái độ của cô ta với tôi đều mang theo địch ý.
Ban đầu tôi không hiểu, cho đến khi có người nói với tôi—
cô ta là đối tượng liên hôn của Phó Cẩn…
Vì áy náy, tôi bắt đầu cố gắng tránh né cô ta,
nhưng lại không kiềm lòng được mà thường xuyên vào xem vòng bạn bè của cô ta.
Tôi chỉ muốn biết, người có thể đứng bên cạnh Phó Cẩn một cách đường đường chính chính… rốt cuộc là kiểu người thế nào.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu tôi đã rơi vào một cái bẫy được giăng sẵn, từng bước một.
“Em sao vậy?”
Giọng nói của Phó Cẩn kéo tôi từ dòng ký ức trở về thực tại.
Tôi nhìn anh, xác nhận lại một lần nữa:
“Phòng Vy thật sự là hôn thê của em trai anh?”
“Nếu không thì em nghĩ cô ta là của ai?”
Phó Cẩn bật cười bất đắc dĩ, xoa đầu tôi.
Tôi lập tức mở vòng bạn bè của Phòng Vy lên.
Quả nhiên, bài đăng ghim trên đầu đã bị xóa.
Toàn bộ trang cá nhân cũng bị dọn sạch.
Tôi quay sang hỏi Phó Cẩn:
“Anh còn kết bạn WeChat với cô ta không?”
Anh gật đầu không chút do dự:
“Gia đình chúng tôi quen nhau từ lâu, nên từng kết bạn. Nhưng mấy năm gần đây cũng không nói chuyện nhiều.”
Khi tôi xem vòng bạn bè trên điện thoại của anh, tôi hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.
Những bài đăng mập mờ, ám chỉ có quan hệ tình cảm với Phó Cẩn,
thậm chí là bài khoe dây chuyền “Cẩm Tú Chi Lan”,
tất cả… chỉ mình tôi mới nhìn thấy được.
Hoặc là chỉ có tôi và những người trong danh sách bạn thân của tôi mới thấy được.
Còn những gì cô ta để công khai với người khác—
chỉ là các tin quảng bá phim, hoặc đôi ba tấm hình về nhà cũ họ Phó.
Một cảm giác lạnh lẽo len vào lòng tôi.
Tôi nhìn Phó Cẩn, biết rõ giờ mình nói gì cũng khó mà chứng minh.
Nhưng tôi vẫn lựa chọn thành thật:
“Phó Cẩn, trong giới vẫn luôn đồn rằng hai nhà Phó – Phòng có ý định liên hôn.”
“Trước đây vòng bạn bè của Phòng Vy luôn đăng những hoạt động trùng khớp với anh,
thậm chí còn khoe cả dây chuyền Cẩm Tú Chi Lan anh từng hứa sẽ tặng cho em.
Vì vậy em mới nghĩ… cô ấy là vị hôn thê của anh.”
“Những bài đó chỉ mình em thấy được. Bây giờ cũng xóa hết rồi.
Em biết anh sẽ nghi ngờ lời em,
nhưng hiện tại thật sự em chẳng có cách nào chứng minh được.”
Đọc tiếp