Chương 2 - Bị Phát Hiện Và Đứa Bé Ngoài Ý Muốn

3

Tối hôm đó, tôi ngồi trong căn biệt thự rộng hàng ngàn mét vuông của Phó Cẩn, suy nghĩ mãi không ra.

Cuối cùng đành đi đến một kết luận—

Phó Cẩn dù chuẩn bị kết hôn, nhưng hoàn toàn không có ý định kết thúc với tôi.

Đây thật sự là chuyện rất tồi tệ.

Nhưng chuyện tồi tệ hơn nữa… là tôi đang mang thai con của anh.

Để chắc chắn không phải do que thử lỗi, gây chuyện cười,

Tôi lấy que thử thai còn dư đã mua từ trước ra thử thêm lần nữa.

Kết quả… vẫn là hai vạch đỏ chót, rõ rành rành.

Tôi thở dài một hơi, cẩn thận nhét que thử vào túi quần.

Định kiếm cơ hội ra ngoài vứt đi.

Vừa mở cửa phòng tắm,

thì một bóng người cao lớn đã bất ngờ ép tôi vào tường.

Người trước mặt hình như có hơi men.

Nắm lấy cằm tôi, không nói hai lời mà cúi đầu hôn xuống.

Dư vị rượu vang trộn với dục vọng tràn ngập nơi môi lưỡi.

Nụ hôn ngày một sâu, hơi thở cả hai bắt đầu dồn dập.

Trước mỗi chuyến công tác, Phó Cẩn luôn giống như “cạn không đủ”,

đòi hỏi tôi hết lần này đến lần khác.

Có vẻ hôm nay cũng không ngoại lệ.

Khi nụ hôn sắp đi xa hơn,

lưỡi anh đã thành thạo luồn vào bên trong, chuẩn bị tiến thêm bước nữa—

Thì tôi bỗng nhớ đến sinh linh nhỏ đang nằm trong bụng mình.

Theo phản xạ, tôi nhíu mày, đẩy anh ra:

“Không được… tối nay không được.”

Bị từ chối, ánh mắt Phó Cẩn khựng lại một chút, nhưng không hề nổi giận.

Anh khoanh tay tựa người vào cạnh cửa, thong thả nhìn tôi,

giống như đang quan sát một con mồi đang giãy chết lần cuối:

“Mới thế này… đã không chịu được rồi à?”

Giọng điệu ấy, hiển nhiên cho rằng tôi đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt”.

Tôi vừa định kiếm một cái cớ cho hợp lý,

thì đúng lúc đó cơn buồn nôn lại ập tới.

Tôi vội vàng quay sang úp mặt vào gương, nôn khan dữ dội.

Một tia bối rối lướt qua ánh mắt Phó Cẩn.

Anh bước tới đỡ lấy tôi, giọng lo lắng:

“Lại đau dạ dày à? Để anh gọi bác sĩ Trần tới xem.”

Nói xong liền lấy điện thoại ra gọi…

Tôi thấy tim mình như hẫng một nhịp, vội vã đưa tay che màn hình điện thoại của anh lại.

Lắc đầu lia lịa:

“Đừng gọi bác sĩ… Em không sao mà…”

Nói dối đến mức chính tôi cũng cảm thấy chột dạ.

Phó Cẩn nhìn tôi với vẻ mặt bất lực:

“Ngoan nào, lớn từng này rồi, bị bệnh thì phải khám bác sĩ chứ, em sợ cái gì?”

Anh dừng một chút, rồi bâng quơ buông một câu:

“Chẳng lẽ… mang thai rồi à?”

4

Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn nín thở.

Tôi quan sát kỹ nét mặt của Phó Cẩn khi anh nói câu đó.

Khóe mắt hơi nhướng, đồng tử đen nhánh ánh lên ý cười rõ ràng không tin.

Quả nhiên, anh chưa từng nghĩ tới khả năng tôi sẽ mang thai.

Hoặc giả, anh căn bản… không hề mong muốn chuyện đó xảy ra.

“Không… sao em có thể mang thai được chứ…”

Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười,

vừa tự an ủi bản thân bằng câu thần chú “không phải đâu, không thể nào”,

vừa không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

“Nhưng nếu… em nói là nếu thôi.”

“Nếu lỡ thật sự có thai, anh sẽ làm gì?”

Câu hỏi vừa dứt,

nụ cười nơi khóe môi Phó Cẩn cũng dần tắt theo.

Anh trầm mặc vài giây, rồi nghiêm giọng nói:

“Y Y, chuyện này không thể đem ra giả định chơi như vậy.”

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau.

Hơi thở nóng rực phả vào gáy tôi, từng từ vang lên đầy rõ ràng:

“Quên rồi sao? Em từng nói những gì?”

“Bây giờ… không phải là thời điểm thích hợp để có con.”

Một nụ hôn rơi xuống cổ tôi, dịu dàng như một lời nhắc nhở.

Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, nhưng đôi mắt lại bắt đầu mờ đi.

Tôi và Phó Cẩn quen nhau ở một buổi tiệc rượu.

Khi đó, ba tôi vì nợ nần cờ bạc mà bỏ trốn,

chủ nợ tìm đến tận nhà dọa nạt mẹ tôi.

Tôi khi ấy còn đang học ngành diễn xuất, bất đắc dĩ phải ký hợp đồng với một công ty “đen” trong giới.

Ngày đêm quay phim cật lực, mà số tiền nhận được lại chẳng là bao.

Vì muốn giành lấy một vai diễn, tôi thường bị đạo diễn ép uống rượu.

Hôm đó tôi bị ép uống đến mức nổi mẩn khắp người,

chính Phó Cẩn – người đến trễ – đã can thiệp, rồi đưa tôi vào viện.

Sau đó anh bắt đầu âm thầm giúp đỡ, liên tục tạo cơ hội cho tôi.

Còn giúp tôi chấm dứt hợp đồng với công ty cũ.

Người ngoài nhìn vào cũng đoán được anh đang có ý gì.

Tôi đương nhiên cũng biết phải “đáp lễ” thế nào.

Hôm anh lái xe đưa tôi về nhà,

tôi vì uống chút rượu nên bạo dạn,

trước khi xuống xe đã bất ngờ hôn lên khóe môi anh.

Phó Cẩn thoáng sững người.

Khi tôi tưởng mình quá trớn định mở cửa bỏ xuống,

anh lại vòng tay qua bệ điều khiển, giữ lấy gáy tôi, rồi đáp trả nụ hôn ấy – một cách mãnh liệt hơn.

Hôm đó, bài “Thị trấn cổ tích” cứ lặp lại mãi trong xe.

Và hai năm sau đó, tôi thật sự sống trong cái “thị trấn cổ tích” đầy ảo vọng đó mà tự lừa mình.

Nhưng đến hiện tại tôi biết, đã đến lúc tỉnh mộng…