Chương 7 - Bí Mật Tương Lai
8
Ta thực ra đã từng vì Tiêu Hành mà đổi mệnh một lần.
Năm hắn mười lăm tuổi, vốn nên chết trên đường từ hành cung hồi cung.
Là ta, khi ấy sớm từ nhà ngoại trở về kinh, lại cố tình chọn một con đường nhỏ khác đi, vừa hay đúng lúc gặp được hắn lúc đang bị tập kích, mà cứu được hắn một mạng.
Vì vậy mà ta sinh trọng bệnh, ba năm không bước ra khỏi phủ.
Chỉ là ta chẳng ngờ, hắn tuy nhặt lại được một mạng, lại mắc phải một chứng bệnh quái lạ.
Bệnh ấy hung hiểm vô cùng, mỗi khi trăng tròn vào rằm, sẽ phát tác. Hễ phát tác, hắn liền mất đi lý trí, hóa thành hung thần cuồng loạn.
“Hoàng tổ mẫu là bị ta dọa chết.”
Tiêu Hành nằm bên cạnh ta, thản nhiên nói ra một câu như vậy.
Lúc ấy, ngoài cửa sổ vừa rọi vào một tia sáng mờ mờ, xua đi chút hắc ám trong phòng.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn nhìn lên đỉnh giường, đuôi mắt còn sót lại sắc đỏ chưa tan, khiến lòng người chẳng khỏi xót xa.
“Hôm đó là đêm Trung Thu. Ta không dự yến tiệc trong cung. Hoàng tổ mẫu thương ta, đặc biệt sai người đưa bánh trung thu nổi tiếng nhất của Túy Vân lâu đến cho ta…”
Giọng hắn càng nói càng nhẹ, sau cùng chỉ còn lại dư âm khản đặc như tro bụi lướt qua tâm ta.
Ngứa ngáy, rồi đau nhói.
Ta ngồi dậy, xuống giường nhóm lại nến bên giường.
Dưới ánh nến, mới thấy trong mắt hắn có chút ẩm ướt chưa tan, ánh nhìn mơ hồ ngấn lệ.
Bộ dáng như vậy, hoàn toàn khác hẳn kẻ sát phạt hung tàn trong lời đồn.
Ta cầm lấy tay hắn, vừa định viết chữ trong lòng bàn tay, lại chợt nhớ nơi ấy vừa bị mảnh sứ cứa qua bèn lật tay hắn lại, chậm rãi viết lên mu bàn tay: Không phải vậy.
Nếu ta không sợ hắn, thì Thái hậu há lại bị dọa đến tắt thở?
Thái hậu nương nương, ắt là quá thương ngài.
Thương hắn từ nhỏ đã không có mẫu thân.
Thương hắn chẳng được phụ hoàng coi trọng.
Thương hắn nơi chốn hoàng cung như hang hùm miệng sói, chẳng ai ngoài bà che chở.
Tiêu Hành ngước mắt nhìn ta, cũng chậm rãi ngồi dậy.
Ta tiếp tục viết lên tay hắn: Vương gia, Thái hậu nương nương sẽ không trách ngài.
Bà thương ngài, mới lưu lại di chỉ, chỉ mong ngài sống cho thật tốt.
Gió đêm lặng lẽ thổi vào phòng, làm ánh nến khẽ lay động.
Bóng ta và Tiêu Hành in dưới đất, cũng theo đó mà chao nghiêng.
Tiêu Hành chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu như đáy giếng.
Qua một hồi lâu thật lâu, hắn mới đột nhiên xoay tay, nắm lấy tay ta, khẽ kéo ta vào lòng.
“Chiêu Chiêu.” Hắn nhẹ nhàng gọi nhũ danh của ta.
Ta là một người câm.
Giờ đây, ngay cả một tiếng “ta ở đây” trọn vẹn cũng chẳng thể cất thành lời.
Nhưng hôm nay, không giống ngày thường.
Có thể là do lúc làm điểm tâm lén uống hai ngụm rượu lạnh.
Cũng có thể là khi mảnh sứ rạch qua lòng tay Tiêu Hành, cũng rạch luôn một đường vào trái tim đầy bí mật của ta.
Ta chẳng quản gì nữa, rút ra khỏi vòng tay hắn, nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt còn đỏ.
Hắn dường như run lên một cái.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn ôm lấy ta, đè ngược ta xuống dưới thân.
Lòng bàn tay thô ráp mang theo vết chai chạm lên eo ta, cách lớp y sam mà như có lửa thiêu đốt, khiến cả thân mình ta run rẩy.
Thế nhưng, trái với ta nghĩ.
Hắn chỉ bóp nhẹ lấy eo ta một cái, rồi nằm xuống bên cạnh.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, lại bị hắn vươn tay che mắt.
Một hồi lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng than:
“Chiêu Chiêu chớ vội. Nay thân thể nàng gầy như mèo con, ta sợ làm nàng gãy mất.”
Ai vội?
Ta xấu hổ đến mức muốn độn thổ, quay lưng lại, không thèm nói với hắn nữa.
Không ngờ hắn lại duỗi tay kéo ta vào lòng lần nữa.
Chỉ nghe hắn cười khẽ, tiếng cười ấy, mang theo một tia ấm áp tan hết những đau khổ trước đó.
Ta cũng bật cười theo hắn.
Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu.
Sáng sớm hôm sau, Tam Thất đã dẫn theo hai vị thái y vào phủ.
Nói là trước lúc rời đi, Tiêu Hành căn dặn, phải mời người tới điều dưỡng thân thể cho ta.
Mấy vị thái y nói lời cũng na ná nhau, đều bảo thân thể ta lâu ngày hư tổn, khí huyết suy yếu, thân thể như ngọn nến sắp tàn, rồi kê ra một đống thuốc.
Ta nhìn bát thuốc đen ngòm, đắng đến bốc hơi, chỉ có thể than một tiếng.
Bệnh của Tiêu Hành còn chưa chữa xong, nay lại tới phiên hắn bận tâm chuyện của ta rồi.
9
Tam Thất từng nói, bệnh của Tiêu Hành xưa nay không ai có thể trị.
Những năm qua hắn đã tìm khắp đại giang nam bắc, song hết thảy y sư đều bó tay, không cách gì chữa trị.
Nhưng ta lại chẳng cho là vậy.
“Vương phi, núi cao gió lớn, người đến chùa Phổ Quang làm gì?” Kinh Trập theo ta xuống xe ngựa, vội vàng lấy áo choàng khoác lên người ta.
Ta chắp tay trước cửa chùa, nhẹ giọng đáp: “Cầu phúc.”
Lời này là thật.
Nhưng mục đích lớn hơn là để tìm người.
Có năm, ta cùng mẫu thân đến Thái Hòa y quán.
Phu nhân y quán từng đỡ lấy ta một phen.
Sau đó ta biết được, con trai út của bà vì luyến mộ một nam tử, bị tộc nhân ghét bỏ, đuổi khỏi gia môn, cuối cùng xuất gia làm tăng.
Sở dĩ ta còn nhớ việc này, một là bởi tình yêu nam – nam vốn hiếm lạ, hai là vị công tử kia tuy y thuật tầm thường, song lại giỏi chế độc tuyệt luân.
Ta luôn cảm thấy, người ấy có thể là sinh cơ duy nhất của Tiêu Hành.
Hương khói chùa Phổ Quang thịnh vượng vô cùng, khách hương lai vãng chẳng đếm xuể.
Trước tiên, ta vào đại điện thắp hương cầu phúc cho gia quyến và Tiêu Hành, sau đó mới vòng ra hậu đường dò hỏi tung tích người nọ.