Chương 2 - Bí Mật Tương Lai
Ta xoay người nhìn Kinh Triệt, dùng thủ ngữ:
“Ba ngày nữa, yến thưởng hoa ở phủ Binh bộ Thượng thư, ta muốn đi.”
Kinh Triệt nhìn rõ tay ý của ta, ánh mắt sáng rỡ:
“Tiểu thư, người nguyện ý xuất phủ rồi sao?”
Ta khẽ gật đầu.
Ta nguyện ý đi tham gia yến tiệc ấy, khiến mẫu thân mừng rỡ vô cùng.
Người đích thân chọn xiêm y mới cho ta, lại sai người chuẩn bị cỗ xe tốt nhất, nhất định muốn ta trước mặt bao tiểu thư quý nữ rạng rỡ hơn người.
Nhưng mẫu thân đâu biết, ta chẳng hề có ý tranh phong đoạt sắc, chỉ là muốn tiếp cận nữ nhi của Binh bộ Thị lang.
Có lẽ là đã được phụ thân chỉ dạy, tiểu thư ấy cũng không khước từ sự gần gũi của ta.
Sau mấy tháng lui tới, cuối cùng ta cũng có thể chính chính đại đại đến phủ của Binh bộ Thị lang.
Và thuận lợi thu được chứng cứ y tham ô lạm quyền.
Lúc đầu, ta còn phiền muộn không biết phải giao chứng cứ ấy cho ai, thì đúng lúc gặp được tam hoàng tử Tiêu Hành tại Túy Vân lâu.
Danh tiếng của Tiêu Hành tại kinh thành, có thể nói là vang dội.
Chỉ bởi sinh mẫu của hắn chỉ là một cung nữ hèn mọn, nên từ nhỏ đã được dưỡng bên cạnh Thái hậu.
Thái hậu thương yêu hắn vô vàn, đến cả hoàng thượng cũng phần nào coi trọng.
Nhưng từ sau khi Thái hậu qua đời, hắn như biến thành mãnh thú phát cuồng, phàm ai trái ý hắn, đều chẳng có kết cục tốt.
Mà Binh bộ Thị lang kia, mới không lâu trước còn từng dâng sớ buộc tội hắn.
“Tiểu thư, tam hoàng tử cũng ở nơi này, chi bằng chúng ta hồi phủ thôi.”
Kinh Triệt nghe nói Tiêu Hành đang ở đây, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trong kinh thành này, ai chẳng sợ Hành La sát sống ấy.
Ta nhẹ gật đầu.
Khi ngang qua gian phòng của Tiêu Hành, ta dùng thủ ngữ nói với Kinh Triệt:
“Khăn tay của ta đánh rơi mất rồi, ngươi đi tìm giúp ta.”
Khăn tay vốn là vật hệ trọng đến thanh danh khuê nữ, Kinh Triệt tự nhiên không dám chậm trễ.
Chờ nàng vừa đi khỏi, ta liền thuận tay ném vật giấu trong tay áo vào góc cửa gian phòng.
Vừa vặn lúc ấy, cửa phòng lại bị người bên trong đẩy ra.
Ta hoảng hốt, lùi về sau liền giẫm trúng vạt váy, trong lúc bối rối liền vô thức nắm lấy tay người mở cửa.
Trong khoảnh khắc, một cảnh tượng hiện lên trong đầu ta.
Chốn Kim Loan điện rực rỡ, người ấy thân vận long bào, ngồi trên long ỷ, trăm quan quỳ dưới chân, đều bị áp chế bởi khí thế sát phạt lạnh lùng của hắn.
“Tiểu thư!”
Tiếng kinh hô của Kinh Triệt kéo ta về hiện thực.
Người đang đứng trước mặt ta, không ai khác, chính là tam hoàng tử Tiêu Hành – kẻ được đồn là hung tàn vô đạo.
Ta như chạm phải than hồng, lập tức buông tay, vội vàng cúi đầu dùng thủ ngữ xin lỗi và cảm tạ.
Chỉ nghe người nọ khẽ cười, như có như không.
“Tiểu thư họ Triệu đây là… đang làm pháp sự sao?”
Ta sốt ruột đến đỏ mắt, giậm nhẹ chân, quay sang nhìn Kinh Triệt cầu cứu.
Kinh Triệt cũng luống cuống, run giọng giải thích:
“Tham kiến điện hạ, tiểu thư nhà nô tỳ là muốn tạ ơn ngài.”
“Thì ra là bổn vương hiểu lầm.”
Tiêu Hành liếc qua góc tường nơi vật kia được ném xuống, ánh mắt trầm tư nhìn ta.
Ta vội vàng cúi người hành lễ, kéo Kinh Triệt chạy vội đi.
Tiêu Hành không gọi lại, cũng không đuổi theo.
Ta đoán, việc này có lẽ là thành rồi.
3.
Vài ngày sau, Binh bộ Thị lang vì tội tham ô bị chém đầu, gia quyến bị lưu đày ngàn dặm.
Tin truyền đến khi ta đang thêu khăn tay, đầu kim liền đâm trúng ngón tay.
Một giọt máu rơi xuống mặt khăn.
“Tiểu thư.”
Kinh Triệt đau lòng, xoay người đi lấy thuốc.
Ta nhìn bóng lưng nàng, trong lòng bỗng dưng nổi lên một trận hoảng loạn.
Binh bộ Thị lang đã chết, người từng tố cáo phụ thân cũng đã không còn, kết cục hẳn là phải thay đổi rồi.
Nhưng vì sao…
Chỉ bị kim đâm một chút, ta lại có dự cảm chẳng lành.
Ta ném bỏ kim chỉ, cuống cuồng chạy đến thư phòng, nắm lấy tay phụ thân đang đọc sách.
Máu tanh và cảnh tượng đẫm lệ trong đầu lại hiện về.
Chẳng có gì thay đổi cả.
Chỉ là người tố cáo, từ Binh bộ Thị lang, đã biến thành Ngự sử đại phu.
Sao lại thành ra như vậy?
Kinh Triệt,sao thế?
Phụ thân phát giác ta có điều khác lạ, liền buông sách trong tay, nhẹ giọng hỏi.
Ta khẽ lắc đầu, chỉ tùy ý cầm một quyển sách trong thư phòng, hồn phách thất lạc mà quay về tiểu viện.
Trong đầu không ngừng hiện lên những cảnh tượng máu tanh đầy tai ương ấy.
Cả đêm trằn trọc, cuối cùng ta cũng nghĩ thông suốt.
Kẻ thực sự muốn hại phụ thân, chưa từng là Binh bộ Thị lang hay Ngự sử đại phu.
Chúng chẳng qua là quân cờ bị đẩy ra phía trước, một quân cờ đổ, ắt sẽ có quân khác thế vào.
Tiểu thư muốn đánh cờ sao? Hay để nô tỳ đi mời tam thiếu gia đến bồi ngài?
Kinh Triệt thấy ta nhìn chằm chằm bàn cờ mà không động tay, dịu dàng lên tiếng.
May là nàng hiểu lòng ta.
Tam ca cùng ta đánh cờ chưa từng thắng nổi, lần nào cũng đến cuối ván là hất tung bàn cờ, lớn tiếng kêu không tính.
Ánh mắt ta sáng lên.
Hất tung bàn cờ…
Trên đời này, có một người đích thực đã từng hất tung bàn cờ lớn nhất.