Chương 5 - Bí Mật Từ Túi Gấm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ta đã mất hết kiên nhẫn.

Tôi tay chân cứng đờ, nhìn lưỡi dao treo lơ lửng trước mặt, không kìm được gào lên:

“Thả tôi ra! Đừng lại gần! Cứu tôi với! Có ai không!”

Tống Viên cười khẩy, giật lấy tấm chăn trên giường nhét vào miệng tôi:

“Tao đã khảo sát trước rồi, hai bên không có khách, dù mày có hét khản cổ cũng chẳng ai tới cứu đâu!”

Cũng chính vì vậy mà từ đầu đến giờ cô ta mới không vội vàng gì cả.

Tôi sợ hãi tột độ, đảo mắt nhìn quanh căn phòng tìm đường thoát, nhưng mọi phương án đều dẫn tới tuyệt vọng.

Nước mắt tôi trào ra không ngừng.

Chẳng lẽ… tôi thật sự sẽ chết ở đây sao?

Nhìn thấy tôi sợ hãi hoảng loạn, ánh mắt khinh bỉ trong mắt Tống Viên càng sâu đậm hơn.

“Không có túi gấm, mày chẳng là cái thá gì cả! Loại vô dụng như mày chỉ may mắn hơn người khác một chút thôi. Ba tao chết dưới tay mày thật không đáng!”

Cô ta túm cổ áo tôi, lưỡi dao nhọn nhanh chóng rạch một đường dài trên mặt.

Da thịt bị xé toạc, tôi đau đớn rít lên, vị máu tanh trào lên miệng.

Trong cơn choáng váng, tôi dường như thấy hình bóng của bà nội — bà đứng ở cửa ngôi nhà cũ, nhìn tôi tập đi xe đạp, ánh mắt từ ái hiền hậu.

“Tiểu Kỳ à, cháu nhìn xem, bà buông tay rồi mà cháu vẫn làm rất tốt.”

“Cho dù có ngã cũng không sao cả, bà vĩnh viễn luôn ở phía sau cháu.”

Một luồng sáng bừng lên trong đầu tôi.

Tôi né tránh lưỡi dao trước mặt, dùng đầu húc thật mạnh vào mũi Tống Viên.

Mũi cô ta bị trúng đòn lần nữa, máu phụt ra, cô ta ôm mặt rên rỉ, khom lưng ngồi sụp xuống đất.

Tay chân tôi bị trói, chỉ có thể bò như sâu đo, gắng hết sức trườn nhanh về phía cửa.

Phía sau vang lên tiếng gào rú của Tống Viên:

“Con đĩ! Quay lại đây! Mày không thoát được đâu!”

Tôi mặc kệ tất cả, bò về phía cửa.

“Vút——” Một con dao mổ cắm phập xuống ngay trước mặt tôi.

Da đầu căng lên, Tống Viên túm lấy tóc tôi kéo ngược về phía sau, máu nhỏ từng vệt trên sàn.

Đúng lúc ấy — tiếng mở khóa cửa điện tử vang lên.

Hơn chục đặc cảnh mặc đồ đen, vũ trang đầy đủ xông vào, hô to:

“Cảnh sát đây! Không được động đậy!”

【Chương 6】

“Không được động đậy!”

Tống Viên sững người vài giây, lập tức đặt dao nhọn lên cổ tôi.

“Lùi lại! Dám lại gần nữa, tao giết con nhỏ này ngay lập tức!”

Tống Minh mặt căng cứng, lùi mấy bước, nhưng giọng vẫn kiên định:

“Cô đã bị tình nghi cố ý giết người, đừng sai lại càng sai thêm!”

Tống Viên bật cười mấy tiếng, vẻ mặt đầy ngang ngược:

“Tao đến bước này, đều là do tụi mày ép cả! Không chỉ con nhỏ Từ Kỳ, mà cả mày – cái thằng cảnh sát ngu ngốc này cũng có phần!”

“Giẫm lên xác ba tao mà thăng chức, mày không thấy cắn rứt sao? Đêm về không sợ ba tao về đòi mạng à?!”

Tống Minh sắc mặt khó coi:

“Bảo vệ trật tự là trách nhiệm của cảnh sát. Ba cô giết hơn chục người, đáng bị bắt!”

Lời nói ấy chọc giận Tống Viên, cô ta giật giật, như sực nhớ ra gì đó, bỗng nở một nụ cười kỳ quái.

Cô ta ghé sát tai tôi thì thầm:

“Muốn biết nội dung chiếc túi gấm cuối cùng bà mày để lại là gì không? Tao cho mày biết.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Tống Viên, suýt tưởng cô ta phát điên rồi.

Nhưng cô ta thực sự rút từ túi ra một cái túi gấm bằng vải bố xám, họa tiết mờ y hệt hai cái trước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)