Chương 7 - Bí Mật Từ Những Lần Rút Tiền
Qua quá trình xét xử, xác minh bị đơn Chu Minh trong thời kỳ hôn nhân đã tự ý rút 47 vạn đồng từ tài sản chung, chuyển cho người thứ ba – Lâm Tiểu Vũ – để mua nhà và sửa nhà, có hành vi sai phạm rõ ràng.”
“Căn cứ theo Bộ Luật Dân sự, tòa tuyên:
1. Chấp nhận đơn ly hôn giữa nguyên đơn Tô Tình và bị đơn Chu Minh.
2.
3. Căn nhà thuộc về nguyên đơn.
4.
5. Bị đơn phải bồi thường thiệt hại tài chính cho nguyên đơn 32 vạn trong vòng 30 ngày kể từ ngày bản án có hiệu lực.
6.
7. Quyền nuôi con thuộc về nguyên đơn, bị đơn phải chu cấp 3.000 tệ mỗi tháng.”
8.
Tôi cầm bản án, tay hơi run.
Thắng rồi. Căn nhà là của tôi. Anh ta còn phải bồi thường cho tôi 32 vạn.
Luật sư Lý đứng bên cạnh, mỉm cười: “Chúc mừng cô, Tô Tình.”
“Cảm ơn chị, luật sư Lý.”
“Không có gì. Người cần cảm ơn là chính cô. Cô chuẩn bị đầy đủ, chứng cứ không sơ hở.”
Tôi gật đầu.
Bước ra khỏi tòa án, nắng chói chang.
Tôi đứng trên bậc thềm, hít sâu một hơi.
Năm năm hôn nhân, đến đây là kết thúc.
Điện thoại reo. Là Chu Minh.
Tôi nghe máy.
“Tô Tình, em hài lòng rồi chứ?” – giọng anh ta khàn khàn, đầy oán hận.
“Hài lòng.”
“Em hủy hoại tôi rồi, em biết không? Mất nhà, phải bồi thường, giờ tôi chẳng còn gì!”
“Anh vẫn còn Lâm Tiểu Vũ.”
“Cô ta… cô ta bỏ đi rồi.”
“Bỏ đi?”
“Biết tôi hết tiền là đi ngay. Cả đứa bé cũng không cần, nói sẽ phá.”
Tôi im lặng vài giây.
“Chu Minh, tôi từng nói với anh rồi, cô ta không yêu anh. Cô ta chỉ yêu tiền của anh.”
“Cô im đi!”
“Anh không tin, giờ tin rồi chứ?”
Đầu dây bên kia, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.
“Tô Tình… anh sai rồi… anh thật sự biết sai rồi…”
“Anh sai rồi.” – tôi nói – “Nhưng chuyện đó, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.”
“Xin em… cho anh một cơ hội… anh sẽ thay đổi…”
“Chu Minh.” – giọng tôi rất bình tĩnh. “Anh còn nhớ lúc trong tòa anh nói gì không?”
“Cái gì?”
“Anh nói ‘cô xứng sao’.”
Anh ta im lặng.
“Giờ tôi trả lời anh.” – tôi nói – “Không phải tôi không xứng. Là anh không xứng.”
Tôi cúp máy. Đứng trước cổng tòa án, tôi xóa số anh ta.
10.
Sau khi bản án có hiệu lực, Chu Minh chuyển tiền cho tôi.
32 vạn.
Cộng với căn nhà, cuối cùng tôi cũng có thứ thuộc về riêng mình.
Mẹ chồng từng đến tìm tôi một lần, chờ dưới công ty.
“Tô Tình, cô hại con trai tôi ra nông nỗi này, hài lòng chưa?”
Tôi nhìn bà.
“Tôi hại anh ta?”
“Nếu cô không ép người quá đáng, nó đâu đến mức này?”
“Mẹ,” – tôi nói – “là con trai mẹ ngoại tình, là anh ta giấu tiền, là anh ta lừa tôi suốt bốn năm. Trong mấy chuyện đó, có chuyện nào do tôi làm?”
“Cô—”
“Bà nói tôi quá đáng. Vậy sao lúc bà biết anh ta ngoại tình, bà không quá đáng mà bắt nó quay đầu?”
Bà sững người.
“Bà không những không ngăn cản, còn giúp anh ta giấu. Giờ mọi chuyện ra như vậy, bà lại quay sang trách tôi?”
“Tôi là mẹ nó—”
“Bà là mẹ anh ta, nên anh ta làm gì bà cũng cho là đúng.” – tôi nói – “Nhưng tôi không phải mẹ anh ta, tôi không có nghĩa vụ nuông chiều.”
“Cô—”
“Từ giờ bà cũng không còn là mẹ chồng tôi nữa.” – tôi quay lưng – “Đừng đến tìm tôi nữa.”
Tôi bước vào tòa nhà công ty, không ngoảnh lại.
Sau này nghe nói, Chu Minh nghỉ việc, quay về quê.
Lâm Tiểu Vũ thật sự đã bỏ đứa bé, rồi biến mất. Mẹ chồng lên cơn cao huyết áp, phải nhập viện một lần.
Tất cả những chuyện đó, tôi đều nghe người khác kể. Không còn liên quan đến tôi nữa.
11.
Ba tháng sau khi ly hôn, Đoá Đoá hỏi tôi: “Mẹ ơi, bố đâu rồi?”
Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con.
“Bố đi xa lắm rồi, con à.”
“Bố không cần mẹ con mình nữa hả?”
“Không phải vậy đâu, cục cưng.” – tôi nói – “Bố mắc lỗi, cần thời gian để suy nghĩ. Khi con lớn, con sẽ hiểu.”
“Bố có quay lại không?”
“Sẽ quay lại.” – tôi đáp – “Nhưng không phải để sống cùng mẹ con mình. Sau này nếu con nhớ bố, con có thể đến thăm.”
Con bé suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
“Vậy mẹ có luôn ở bên con không?”
“Có chứ.” – tôi ôm lấy con – “Mẹ sẽ mãi mãi ở bên con.”
Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà.