Chương 17 - Bí Mật Từ Cô Giúp Việc
Chương 20: Lưỡi dao trong đêm
Không ai ngờ rằng, Tô Uyển Uyển, người đáng lẽ đang bị giam giữ nghiêm ngặt, lại có thể trốn thoát.
Đêm tối đặc quánh.
Phó Chi Diễn ngủ chập chờn trên chiếc giường trong biệt thự.
Những ngày bị quản thúc đã mài mòn sự sắc bén của anh, khiến anh mất cảnh giác.
Một bóng đen len lỏi vào căn nhà.
Tô Uyển Uyển mặc nguyên bộ đồng phục tù dơ bẩn, tóc rối bù, ánh mắt rực lên thứ ánh sáng điên cuồng và tuyệt vọng.
Cô ta siết chặt trong tay một con dao làm bếp — chính là thứ cô từng quen dùng khi còn là người giúp việc ở đây.
Cô ta lặng lẽ bước đến cạnh giường, nhìn gương mặt đang say ngủ của Phó Chi Diễn, trên môi nở một nụ cười méo mó, thỏa mãn đến rợn người.
“Anh Diễn…”
Cô ta lẩm bẩm, giọng khàn đi, nghe như tiếng ma vang giữa đêm:
“Anh thấy không, em vẫn tìm được anh…
Chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi…
Không còn Hứa Chi Ý nữa…”
Phó Chi Diễn trong cơn ngủ chập chờn dường như cảm nhận được hiểm nguy, khẽ mở mắt —
Nhưng đã quá muộn.
Tô Uyển Uyển vung dao, đâm xuống điên loạn!
Một nhát.
Rồi thêm nhát nữa.
Máu nóng phun ra, vấy đầy khuôn mặt cô ta.
Phó Chi Diễn trừng mắt nhìn cô ta, ánh nhìn tràn ngập kinh hoàng và không thể tin nổi, nhưng vì mất máu quá nhiều, anh hoàn toàn bất lực.
Tô Uyển Uyển áp khuôn mặt bê bết máu của mình vào anh, cười điên dại:
“Anh Diễn…
Giờ anh chỉ thuộc về em thôi.
Chúng ta cùng xuống địa ngục nhé, ở đó, chúng ta vẫn sẽ là một đôi uyên ương vui vẻ, mãi mãi không chia lìa…”
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức tan rã, trong đầu Phó Chi Diễn bỗng hiện lên hình ảnh của tờ giấy mà Hứa Chi Ý từng để lại:
“Chúng ta, địa ngục gặp.”
Anh bật cười khẽ — một nụ cười yếu ớt, méo mó, như châm biếm chính mình.
Đúng thật, Hứa Chi Ý, lời em nói ứng nghiệm rồi.
Giờ đây, anh và người đàn bà điên này, thật sự cùng nhau xuống địa ngục.
Chỉ là — trong cơn hấp hối ấy, niềm hối hận sâu nhất lại trào lên như sóng.
Anh rõ ràng biết, Hứa Chi Ý chắc chắn vẫn còn sống đâu đó trên thế gian này, âm thầm nhìn hết mọi chuyện.
Vậy mà, anh đã dốc hết mọi cách, vẫn không thể tìm thấy cô.
Anh vĩnh viễn mất đi cơ hội để hỏi cô một câu “vì sao”, hoặc nói với cô một tiếng “xin lỗi”.
Trong giây phút cái chết đến gần, người đàn ông từng một thời quyền thế nghiêng trời lệch đất ấy, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ tột cùng trước sự tan biến vĩnh viễn.
Đôi mắt anh mở to, cố nhìn về phía hư không, nhưng chẳng còn gì để thấy.
Cánh tay anh run rẩy nâng lên, rồi yếu ớt rơi xuống.
Trước khi thế giới chìm vào tĩnh lặng, thứ cuối cùng anh nghe thấy, là tiếng cười man dại của Tô Uyển Uyển vang vọng trong biệt thự trống rỗng — và cảm giác rất rõ ràng rằng, có một giọt nước lạnh rơi từ khóe mắt mình, lặng lẽ trượt xuống.
Giọt lệ đó, là vì ai mà rơi… e rằng ngay cả chính anh, cũng không còn biết nữa.
Tôi ôm trong tay một bó hoa cúc trắng, đứng lặng trước hai tấm bia mộ nằm song song.
Bên dưới, là nơi yên nghỉ của mẹ tôi, và của Hứa Chi Ý năm xưa.
Chôn cùng mẹ, còn có đứa con chưa kịp chào đời của tôi.
Tổ chức kia quả thật hành động cực kỳ hiệu quả.
Cho dù Phó Chi Diễn đã huy động toàn bộ quan hệ để truy tìm, cuối cùng cũng chỉ trắng tay.
Còn tôi, ẩn mình sau bóng tối, lặng lẽ dõi theo mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch.
Tô Uyển Uyển bị trừng phạt.
Phó Chi Diễn thân bại danh liệt…
Tôi thậm chí còn nghĩ, liệu có thể có một cách nào tàn nhẫn hơn, khiến Phó Chi Diễn rơi xuống bùn sâu hơn nữa, nếm đủ những gì tôi từng chịu đựng.
Nhưng trước khi tôi kịp hành động, một tin tức ngoài dự liệu đã truyền đến——
Phó Chi Diễn chết rồi.
Chết dưới lưỡi dao của con đàn bà điên Tô Uyển Uyển.
Khi nghe tin ấy, tôi đang uống trà.
Chỉ khẽ khựng lại trong một thoáng, mặt nước trong chén dậy lên mấy gợn sóng lăn tăn, rồi lại trở về phẳng lặng.
Nguyên nhân, hay rối ren gì phía sau, tôi không còn hứng thú tìm hiểu.
Chỉ thấy đời người thật trớ trêu —
Số phận lại chọn một kết cục bi hài và đẫm máu đến thế, để chấm dứt mối nghiệt duyên này.
Ánh mắt tôi dừng lại trên bia mộ của mẹ, rồi khẽ vuốt nhẹ tấm bia khắc tên mình — ngôi mộ rỗng.
Từ đầu đến cuối, người vô tội nhất, là mẹ tôi, và đứa bé chưa kịp mở mắt nhìn thế giới.
Họ, mới là những nạn nhân thật sự trong cơn lốc xoáy ấy.
Giờ đây, mẹ đã được yên nghỉ, kẻ sát nhân đã đền tội.
Tôi biết, đã đến lúc phải làm điều gì đó cho đứa trẻ ấy.
Tôi rút toàn bộ số tiền còn lại sau khi giả chết, lập nên một quỹ nhỏ, ẩn danh tài trợ cho giáo dục và y tế vùng núi xa xôi.
Số tiền từng thuộc về Phó gia, giờ hóa thành ánh sáng nhỏ bé gieo mầm hy vọng.
Có lẽ, đó là lễ vật đẹp nhất dành cho sinh linh đã khuất kia.
Sau đó, tôi mua một tấm vé tàu một chiều.
Tôi không có kế hoạch rõ ràng, chỉ muốn đi theo tiếng gọi trong lòng — đến các cô nhi viện ở những thành phố khác nhau, làm một người tình nguyện viên vô danh.
Vì những đứa trẻ mồ côi ấy, may lại một chiếc áo, kể cho chúng nghe một câu chuyện.
Hoặc chỉ là, ở bên cạnh chúng thật yên lặng.
Nắng xuyên qua tán thông, rải những đốm sáng chập chờn trên bia mộ.
Tôi cúi người, đặt bó hoa cúc trắng trước mộ mẹ.
“Mẹ, mọi chuyện kết thúc rồi.”
Tôi khẽ nói.
“Con phải đi đây.”
Đứng dậy, tôi ngoảnh nhìn lần cuối mảnh đất từng chứa đầy bi thương này.
Rồi quay lưng, hòa vào dòng người tấp nập ngoài nghĩa trang.
Không ngoảnh lại.
Trong gió thoảng, dường như vang lên tiếng cười trong trẻo của trẻ con.
Đường phía trước còn dài, nhưng bước chân tôi, nhẹ nhõm và kiên định hơn bao giờ hết.
【Toàn văn hoàn】