Chương 1 - Bí Mật Từ Cô Giúp Việc

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 1: Bí mật của cô giúp việc

Ngày hôm sau sau lễ kỷ niệm ngày cưới mà chồng tôi – người giàu nhất thành phố – lại vắng mặt, tôi tình cờ lướt thấy một bài đăng:

“Cuối cùng cũng được nếm thử mùi vị của ông chủ… Rất tuyệt. Con tiện nhân kia đúng là có số sướng.”

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại nhấn vào xem.

Chủ bài đăng tên “Hoàn Hoàn Tô”, trang cá nhân toàn là nhật ký làm giúp việc: ly pha lê được lau bóng đến không vương bụi, vest được ủi thẳng nếp, còn có cả… chiếc đèn chùm nghệ thuật trong phòng khách nhà tôi, trị giá bảy chữ số.

Người đăng bài này, rõ ràng chính là cô giúp việc nhà tôi – Tô Uyển Uyển.

Tôi kéo xuống đọc tiếp, từng dòng từng dòng đều đang chửi tôi.

“Hôm nay con đàn bà đó lại mặc váy trắng, giả vờ thanh thuần gì chứ? Ông chủ chẳng thèm liếc cô ta một cái.”

“Cô ta tưởng dây chuyền ông chủ tặng là có thành ý? Chỉ là tiện tay quẹt thẻ lúc đang giảm giá thôi.”

“Ông chủ nói cô ta nhạt như nước lã, vô vị hết mức. Hừ, đợi đến khi nếm được mùi vị của tôi rồi, mới biết thế nào là đậm đà khó quên.”

Dòng mới nhất được đăng lúc tám giờ tối hôm qua kèm theo ảnh pháo hoa ở lâu đài Disney.

“Ông chủ đưa tôi đi Disney rồi, nói pháo hoa ở đây đẹp hơn bất cứ nơi nào khác. Anh ấy ôm tôi ngắm pháo hoa suốt nửa tiếng, còn bảo tôi thú vị hơn con khúc gỗ trong nhà nhiều. Con tiện nhân kia chắc còn đang ở nhà đợi ảnh? Thật đáng thương lại buồn cười.”

Tôi không kìm được, mở tin nhắn ra xem.

Chiều qua Phó Chi Diễn còn nhắn cho tôi, nói anh ấy có cuộc họp xuyên quốc gia đột xuất, tối không thể cùng tôi kỷ niệm ngày cưới.

Tôi luôn nghĩ, với kiểu người như anh ấy, sẽ không bao giờ nói dối, cũng chẳng thèm nói dối.

Phó Chi Diễn là người thừa kế tập đoàn Phó thị, hơn tôi tám tuổi, dịu dàng chu đáo, phong độ lễ độ.

Tôi là học sinh nghèo được nhà họ Phó tài trợ.

Chúng tôi kết hôn, vì anh ấy cần một người vợ dịu dàng, biết điều, hiểu chuyện.

Tôi thích anh ấy.

Vì thế tôi luôn cố gắng sống thành hình mẫu mà anh ấy mong muốn.

Ba năm hôn nhân, chúng tôi luôn kính trọng nhau như khách.

Không thân mật, nhưng cũng chưa từng cãi vã.

Tôi từng nghĩ, đây cũng là một kiểu tình yêu khác.

Nhưng giờ đây, những bài viết của Tô Uyển Uyển như từng cái bạt tai giáng thẳng vào mặt tôi.

Tôi nén cơn đau thắt trong tim, lần lượt chụp màn hình từng bài đăng, lưu lại, tay run đến mức không cầm nổi điện thoại.

Đến khi chụp xong tấm cuối cùng, tin nhắn của Phó Chi Diễn lại tới:

“Bảy giờ tối, anh đến đón em đi dự tiệc.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình thật lâu, trả lời hai chữ:

“Được thôi.”

Sau đó tôi mở tủ quần áo, gạt hết mấy bộ váy trắng, váy be nền nã trầm ổn sang một bên, chọn ra một chiếc váy dài nhung đỏ rượu.

Thiết kế hở lưng, tà váy xẻ cao đến đùi, phối cùng sợi dây chuyền hồng ngọc anh tặng tôi năm ngoái.

Khi chuyên viên trang điểm tới, cô ấy giật mình:

“Phu nhân, hôm nay cô…?”

“Trang điểm đậm vào,” tôi nhìn mình trong gương, mỉm cười,

“thật nổi bật, thật chói mắt vào.”

Bảy giờ đúng, Phó Chi Diễn đã đợi sẵn dưới lầu.

Khi nhìn thấy tôi, lông mày anh lập tức nhíu lại.

“Váy này không hợp, em về thay cái khác đi.”

Tôi đứng yên không động đậy:

“Nếu Phó tổng thấy không hợp mắt, hoàn toàn có thể đổi người khác đi cùng. Ví dụ như… Tô Uyển Uyển.”

Không khí trong xe lập tức đông cứng lại.

Sau năm phút im lặng, Phó Chi Diễn mới ra lệnh cho tài xế lái xe.

Trong sảnh tiệc, váy áo lộng lẫy, rượu ngon sóng sánh.

Rất nhanh, Phó Chi Diễn đã bị một nhóm người vây quanh, ứng đối khéo léo, điêu luyện.

Vẫn là dáng vẻ phong độ năm anh ấy đến trường đại học tôi diễn thuyết với tư cách nhà tài trợ – khi tôi mới mười tám tuổi.

“Hứa Chi Ý?”

Một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi quay đầu lại, là tiểu thư nhà họ Tần – Tần Nhược Khê.

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc:

“Hôm nay cậu… đẹp thật đấy. Hai mươi mấy tuổi nên thế này mới đúng, sao phải ăn vận già trước tuổi làm gì.”

Tôi mỉm cười, còn chưa kịp đáp lời, thì thấy Phó Chi Diễn hấp tấp đi ra ngoài.

Khi quay lại, sau lưng anh là một cô gái mặc váy hồng, đôi mắt cong cong như trăng non – chính là cô giúp việc chăm chỉ mộc mạc nhà tôi: Tô Uyển Uyển.

Có người hỏi về thân phận của cô ta, Phó Chi Diễn bình thản nói dối:

“Em họ xa, đưa đi mở mang chút kiến thức.”

Tô Uyển Uyển nhìn tôi với vẻ rụt rè, nhưng trong mắt lại ẩn chứa chút khiêu khích.

Tần Nhược Khê khẽ huých vào tay tôi, ánh mắt tò mò, xen lẫn một chút thương hại.

“Thật sự là em họ xa?”

Cô ta không hề nói nhỏ.

Phó Chi Diễn cũng quay sang nhìn tôi, ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Nếu là trước đây, vì thể diện của anh và nhà họ Phó, tôi nhất định sẽ thuận theo mà diễn tròn vai.

Nhưng giây phút này —

Tôi bước thẳng tới trước mặt Tô Uyển Uyển, giơ tay, tát cho cô ta một cái thật mạnh.

Rồi lạnh lùng nhìn sang Phó Chi Diễn, cười khẩy:

“Một cô giúp việc sống tại gia, lương tháng 8.000 tệ, từ khi nào lại thành em họ xa của Phó tổng thế?”

Chương 2: Biến cố trong buổi tiệc

Cả khán phòng lập tức xôn xao.

Sắc mặt Phó Chi Diễn bỗng chốc căng cứng, vô cùng khó coi.

Sau lưng anh, Tô Uyển Uyển khóc lóc như hoa lê trong mưa, những ngón tay trắng nõn níu lấy tay áo anh nức nở:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)