Chương 3 - Bí Mật Trong Tháng Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

đến với gia đình này lại là một điều tốt.”

Lời vừa dứt, Cố Tiểu Trầm mới lững thững xuất hiện.

Anh ta quỳ xuống bên cạnh tôi:

“Con yêu… ba…”

Tôi lạnh giọng cắt ngang:

“Hôm đó tôi đã nói rồi, nếu anh dám rời đi, thì đứa trẻ này không còn người cha là anh nữa.”

“Chi Dao, anh biết em rất đau lòng… nhưng đừng nói những lời như vậy nữa…”

Anh ta cau mày nhìn tôi, vẻ mặt như thể tôi đang vô lý gây sự, còn anh ta lại là người rộng lượng, không chấp nhặt.

“Con mất rồi, anh làm cha cũng rất đau lòng, em…”

Mẹ tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt anh ta.

“Đau lòng?”

“Cái gọi là đau lòng của anh là bỏ rơi vợ đang sinh khó mà chạy đi chăm sóc một người đàn bà chẳng ra gì ngoài kia sao?”

Sắc mặt Cố Tiểu Trầm lập tức sa sầm.

Còn chưa kịp mở miệng, thì từ ngoài nghĩa trang, Hạ Vi mắt đỏ hoe đã chạy ào vào.

Cô ta nhìn về phía Cố Tiểu Trầm, giọng nghẹn ngào:

“Anh Tiểu Trầm… đã thắp hương xong chưa?” “Có phải… cuối cùng cũng sẽ chuyển về nhà không?”

Cha tôi lập tức lao lên trước:

“Cố Tiểu Trầm! Hôm nay là ngày gì? Anh lại dắt người đàn bà này đến đây à?!”

Có lẽ chính Cố Tiểu Trầm cũng biết mình đã quá đáng,

giọng nói lộ rõ vẻ chột dạ:

“Ba… con không còn cách nào khác… dạo gần đây tinh thần của Vi Vi không ổn, con không thể để cô ấy một mình ở nhà…”

Cha tôi tức đến run người:

“Tinh thần không ổn thì tới lượt anh – một người chồng của người khác – đi chăm sóc sao?

Hôm nay là ngày đầy tháng của con anh, anh có biết mấy hôm nay Chi Dao đã vượt qua thế nào không?!”

Hạ Vi lập tức cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Cháu… xin lỗi chú… cháu không cố ý đâu… chỉ là… hôm nay anh Tiểu Trầm nói sẽ ra ngoài, cháu thật sự… có chút sợ hãi… nên mới đi theo…”

Cô ta ăn mặc đáng thương, dáng vẻ như thể là người bị hại.

Quả nhiên, Cố Tiểu Trầm lập tức che chắn cho cô ta:

“Ba, nếu giận thì cứ trách con… đừng khó xử cô ấy.”

Cha tôi giận dữ đến cực độ, quay sang ông bà Cố:

“Đây là cái thứ con ngoan các người dạy dỗ đấy à?!”

Mẹ tôi run rẩy chống người đứng lên, giận đến toàn thân phát run:

“Cố Tiểu Trầm! Anh còn là người không hả?!”

Ông bà Cố cũng hoảng hốt, vội vã khuyên can:

“Tiểu Trầm, hôm nay đúng là không thích hợp… Con tìm ai đó đưa Vi Vi về trước đi.”

Thế nhưng Cố Tiểu Trầm làm như không nghe thấy, ngược lại còn nắm chặt lấy tay Hạ Vi:

“Tinh thần cô ấy vừa mới ổn định, không thể chịu thêm kích động nào nữa.”

Tôi nhìn anh ta, giọng khô khốc:

“Vậy… trong mắt anh, cô ta thì không được kích động, còn tôi thì được?”

“Cái chết của con, tôi phải tự mình gánh chịu, đúng không?”

Chưa kịp để anh ta trả lời, Hạ Vi ở bên cạnh đã ấm ức lên tiếng:

“Không sao đâu anh Tiểu Trầm… Chị dâu nói đúng… Là em không hiểu chuyện… Anh… anh về đi… chăm sóc chị ấy cho tốt…”

“Em… em về trước… em sẽ thu dọn hành lý giúp anh…”

Cô ta lảo đảo quay người, giày cao gót vấp phải mộ bia, cả người ngã xuống đất.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)