Chương 8 - Bí Mật Trong Tầng Hầm
Một lúc sau, cô ta nhìn tôi đầy kinh ngạc, giọng khàn khàn:
“Là mày… cố ý để lộ tin cho tao biết?”
Tôi nhướng mày, thản nhiên gật đầu:
“Đúng vậy đấy, dì à. Để dụ dì đến đây, tôi tốn không ít tâm sức đâu.”
“Dì không biết đâu, lúc nhìn thấy dì xuất hiện, tôi vui đến mức nào…”
Lý Nham lắc đầu, ánh mắt đầy hoang mang:
“Không thể nào… Tại sao mày phải làm vậy?!”
Tôi nở nụ cười hờ hững:
“Vì tôi muốn dì đến… để đưa tôi ra khỏi nơi quỷ quái này, dì yêu quý à.”
Tôi chỉ tay về phía những xác chết đang nằm rũ rượi trên đất:
“Dì xem kìa, dì vừa đến là… tất cả bọn họ đều chết cả rồi. Dì đúng là một người tốt thật đấy.”
Lý Nham nghiến chặt răng, khóe môi giật nhẹ thành một nụ cười méo mó, lạnh giọng:
“Tao không tin những gì mày nói.”
Cô ta xoay người định rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng đó, giọng lạnh như băng:
“Dì nghĩ… dì còn ra được khỏi căn nhà này sao?”
Lời vừa dứt, Lý Nham loạng choạng vài bước, lập tức vịn lấy tường, sắc mặt tái mét:
“Chuyện… gì vậy?”
Tôi bình tĩnh chỉ về những chum rượu:
“Tại vì mấy bình rượu đó… tôi đã hạ độc rồi.”
“Dì uống nhiều như vậy, chóng mặt là phải.”
Lý Nham lắc đầu liên tục, cố gắng giữ tỉnh táo:
“Mày… mày cố tình gài bẫy tao?!”
Nói xong, Lý Nham rút con dao nhỏ trong balo ra, định lao tới đâm tôi.
Tôi chỉ khẽ nghiêng người là dễ dàng tránh được.
Cô ta còn định tấn công tiếp, nhưng không chịu nổi tác dụng của thuốc, toàn thân mềm nhũn rồi ngã gục xuống nền đất.
Cùng lúc đó, đứa bé trong bụng mẹ tôi cũng đã bò hẳn ra ngoài, khuôn mặt nó hướng về phía tôi, cười khúc khích một cách rợn người.
Tôi ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi nó:
“Lại đây nào.”
Đứa bé bắt đầu bò về phía tôi, càng bò càng lớn lên.
Tôi biết rất rõ… nó chính là con trai đã chết của bà đồng.
Bà ta đã lợi dụng oán khí từ mười mấy người đàn ông bị mẹ tôi giết, dùng bụng của mẹ tôi để nuôi lớn một linh hồn đã chết.
Bà đồng đáng chết.
Dù bà từng đối xử với tôi không tệ, nhưng tất cả chỉ là vì đứa con trai kia.
Ngay cả “minh hôn” cũng không đủ, bà còn muốn tôi sống thật với một xác chết biết đi.
Nhưng giờ… bà đã chết.
Tôi không cần phải sợ nữa.
Khi cậu bé bò tới gần, vóc dáng đã thay đổi hoàn toàn, mất đi vẻ phúng phính non nớt, trở thành một thiếu niên cao gần bằng tôi.
Tôi nở một nụ cười hài lòng, dang tay ôm lấy hắn:
“Em là con trai của bà đồng phải không?”
Người trong lòng tôi khựng lại trong giây lát, rồi gật đầu.
Tôi chủ động siết chặt hơn, rồi lặng lẽ dịch tay, móc ra từ túi áo một con dao nhỏ đã tẩm đầy máu gà từ trước.
Tôi tìm đúng vị trí sau lưng, nơi tim hắn đang đập, rồi đâm mạnh một nhát chí mạng.
Chưa kịp kêu lên tiếng nào, hắn đổ sập xuống nền đất.
Tôi nhìn quanh tầng hầm, nơi đầy rẫy những thi thể nằm ngổn ngang, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mãn nguyện.
Chẳng bao lâu sau, trong tầng hầm lại có thêm một bình rượu mới.
Tổng cộng vừa khéo mười tám chum — tất cả đã đầy đủ.
Tôi từ tốn thưởng thức những ly mỹ tửu thơm nồng, đầu ngón tay lướt nhẹ trên làn da căng mịn, nhẵn nhụi trên khuôn mặt mình.
Thật tuyệt.
Từ nay về sau, tôi sẽ mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám.