Chương 8 - Bí Mật Trong Những Tấm Ảnh

8.

“Đứa trẻ đó sinh ra đã không bình thường!” — bác cả bất ngờ gào lên.

“Nó là kết quả của sự loạn luân, là một thứ dị dạng, sớm muộn cũng sẽ làm lộ ra nỗi nhục của cả gia tộc!”

“Là mày muốn truy ra sự thật, giờ thì hài lòng rồi chứ?” — ông cười lạnh, đứng bật dậy.

“Đây chính là điều mà bố mày suốt đời không muốn mày biết.”

“Tao khuyên mày nên dừng lại ở đây.”

Lời cảnh cáo của bác cả rõ ràng như dao kề cổ:

Nếu tôi còn tiếp tục điều tra, tôi có thể sẽ gặp kết cục giống như cô và chú — tai nạn hay biến mất.

Nhưng giờ phút này, tôi đã không còn sợ nữa.

Tôi nhìn thẳng vào ông, giọng điềm tĩnh:

“Con sẽ dừng lại. Nhưng với một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” — bác cả cảnh giác hỏi.

“Hãy nói cho con biết — chú đang ở đâu.”

Sắc mặt bác cả chợt tối sầm lại:

“Tao không hiểu mày đang nói gì.”

Tôi không nói thêm, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm cuối cùng của chú.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng tiếng chú hoảng loạn, kèm theo câu nói:

“Không phải tai nạn… là…”

đủ để chứng minh chú biết sự thật và đã cố gắng cảnh báo tôi trước khi biến mất.

Cả căn phòng chìm vào im lặng như bị đông cứng.

Ánh mắt của bác cả lướt qua mọi người, rồi dừng lại ở tôi.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sự do dự và sợ hãi ẩn sau vẻ uy nghiêm của ông.

Tôi không cần ông phải thừa nhận.

Chỉ cần ông không phản bác, không phủ nhận — vậy là đủ rồi.

chú đang ở đâu?

Còn sống hay đã bị bịt miệng như Tiểu Văn?

Dù bác cả không nói, nhưng từ biểu hiện đó, tôi biết mình đã chạm đến điểm yếu nhất của họ.

Tôi đứng lên, khẽ nói:

“Con sẽ giữ im lặng. Nhưng nếu chú có mệnh hệ gì… con thề sẽ công khai mọi thứ.”

Tôi bỏ đi, để lại đằng sau là một căn phòng đầy ánh mắt ngổn ngang, đau đớn và tội lỗi.

Sự thật… đã được đào lên khỏi mảnh đất ẩm mục này.

Dù không ai dám gọi tên nó, nhưng từ giây phút ấy, không ai còn có thể giả vờ quên lãng.

“Là ông cho người theo dõi chú, đúng không? Bây giờ ông ấy ở đâu?” — tôi ép hỏi.

bác cả nhếch mép cười lạnh:

“Nó nói năng linh tinh, đầu óc không tỉnh táo.”

“Vì muốn bảo vệ danh dự gia tộc, tôi chỉ… tạm thời cách ly nó.”

“Tôi muốn ông thả ông ấy ra ngay. Nếu không, những bản ghi âm và toàn bộ bằng chứng này — tôi sẽ giao cho cảnh sát.”

bác cả nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy toan tính.

Sau cùng, ông chậm rãi gật đầu, thỏa hiệp.

“Được. Tôi sẽ sắp xếp thả nó. Nhưng nhớ lấy, chuyện này phải dừng lại tại đây.”

Tôi gật đầu. Nhưng trong lòng, tôi đã quyết định từ lâu rồi.

Ngày hôm sau, chú thật sự trở về.

Trông ông tiều tụy nhưng không bị thương.

Ông kể, người của bác cả đã giam ông ở một nhà xưởng bỏ hoang ngoài vùng ven, đến khi nhận được “lệnh” mới thả ra.

Trong cuộc trò chuyện lặng lẽ, chú xác nhận toàn bộ sự thật:

Chính bác cả đã ra lệnh giết Tiểu Văn, dựng lên một vụ chết đuối để che mắt thiên hạ.

bố tôi khi biết sự thật đã gần như sụp đổ.

Nhưng vì danh dự gia tộc, ông buộc phải im lặng.

Ông đã đốt mọi bằng chứng trong sân sau hôm ấy.

Còn mẹ — mẹ đã nói dối, dựng nên một câu chuyện cảm động, chỉ để tôi ngừng đào sâu quá khứ.

Một tháng sau, bác cả chết đột ngột trong nhà, nguyên nhân: ngừng tim do dùng thuốc quá liều.

Kết quả giám định:

Thuốc điều trị tim mạch của ông đã bị thay đổi liều lượng, dẫn đến cái chết âm thầm mà không để lại dấu vết.

Không thương tích, không giãy giụa — một cái chết sạch sẽ như một vụ tai nạn y tế bi thảm.

Nhưng tôi biết rõ… đó không phải tai nạn.

Trong ngày tang lễ, tôi đứng giữa dòng người, nhìn quan tài bác cả từ từ được hạ xuống lòng đất.

Không có nước mắt. Không có đau buồn.

Chỉ có sự bình thản lạnh lẽo tràn trong lồng ngực tôi.

Tiểu Văn cuối cùng cũng được đòi lại công bằng.

Và tôi… đã mang theo một bí mật mới.

Một bí mật chỉ có một mình tôi biết.

Vì đúng vào đêm trước ngày ông ta chết, chính tôi là người đã lặng lẽ vào phòng ông, chính tôi là người đã thay đổi lọ thuốc tim đặt đầu giường.

Tôi đã kết thúc mạng sống của ông ta như cách ông từng kết thúc cuộc đời Tiểu Văn.

Không để lại dấu vết.

Không ai nghi ngờ.

Nhưng — chí mạng.

Sau tang lễ, tôi trở về nhà, mở lại cuốn album cũ.

Trong bức ảnh năm nào, ánh mắt Tiểu Văn không còn trống rỗng.

Mà như đang nhìn tôi — với một chút thanh thản, một tia giải thoát.

Tôi nhẹ nhàng vuốt lên tấm ảnh, khẽ nói:

“Ngủ yên nhé, anh.”

Sau đó, tôi khép album lại, khóa nó cẩn thận vào ngăn kéo.

Có những bí mật… vốn không bao giờ được phép phơi bày.

Có những phán xét… chỉ có thể do chính tay ta thực hiện.

Tôi trở thành người giữ bí mật đời thứ hai của gia tộc,

Cũng là người phán xử sau cùng.

Lịch sử đen tối của gia đình này, từ đây sẽ được tôi niêm phong trong im lặng.

Cho đến một ngày nào đó có lẽ lại có một người khác, nhìn thấy một cậu bé xa lạ trong bức ảnh cũ, rồi bắt đầu một cuộc truy tìm mới.

Nhưng đó… là một câu chuyện khác.

— Hoàn —