Chương 1 - Bí Mật Trong Những Tấm Ảnh
Sau khi bố mất, tôi tìm thấy một tấm ảnh cũ trong di vật của ông.
Trong ảnh, ngoài bố mẹ và tôi, còn có một cậu bé xa lạ.
Ngày ghi trên ảnh cho thấy lúc đó tôi đã năm tuổi.
Nhưng tôi thề, trong suốt cuộc đời mình, tôi chưa từng có một người anh như vậy!
Điều kỳ lạ hơn là, cậu bé ấy không chỉ xuất hiện trong một tấm ảnh, mà suốt năm năm liền, năm nào cũng có!
Vẫn đứng ở cùng một vị trí, với ánh mắt trống rỗng như nhau.
Khi tôi gặng hỏi mẹ và cô, phản ứng của họ gần như phát điên.
Một người thì nghiêm khắc cấm tôi nhắc đến nữa, một người thì sợ đến mức đuổi tôi ra khỏi nhà ngay lập tức.
Rốt cuộc họ đang sợ điều gì?
Cậu bé chỉ tồn tại trong những bức ảnh ấy, và ký ức bị bóp méo của tôi, rốt cuộc có mối liên hệ gì?
1
Tang lễ của bố kết thúc trong sự im lặng nặng nề.
Tôi ngồi trong thư phòng trống trải của ông, trước mặt là đống di vật cần được thu dọn.
Góc phòng này khi còn sống bố tuyệt đối không cho ai lại gần, kể cả dọn dẹp cũng nhất định phải do ông tự tay làm.
Giờ đây, vùng cấm ấy trở thành trách nhiệm của tôi.
Khi dọn đến ngăn kéo thứ ba, tôi phát hiện một quyển album phủ đầy bụi dày.
Mở bìa cứng ra, bên trong là những tấm ảnh gia đình tôi chưa từng thấy.
Trang đầu tiên là ảnh cưới của bố mẹ, họ cười rạng rỡ, trẻ trung và hạnh phúc.
Tôi lần giở những ký ức đã ố màu ấy, cho đến khi một tấm ảnh khiến tôi khựng lại.
Trong ảnh, tôi lúc nhỏ được bố bế trên tay, tầm năm sáu tuổi.
Bên cạnh mẹ, là một cậu bé tôi chưa từng gặp qua.
Cậu trông lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng ánh mắt lại trống rỗng kỳ dị, khiến người ta rùng mình.
Mẹ nắm chặt tay cậu, như thể cậu là một phần không thể thiếu trong gia đình này.
Mặt sau bức ảnh có ghi rõ ràng ngày tháng — ngày 4 tháng 5 năm 1990, lúc ấy tôi đã năm tuổi.
Tôi liên tục kiểm tra lại ngày và những gương mặt trong ảnh.
Trong ký ức, tôi chưa từng có một người anh như vậy.
Một đứa trẻ năm tuổi lẽ ra đã đủ trí nhớ rõ ràng, không thể nào quên hẳn một người sống cùng ngày đêm.
Vậy cậu bé xa lạ ấy là ai?
Tại sao lại xuất hiện trong ảnh gia đình tôi?
Tôi tiếp tục giở album, phát hiện cậu bé ấy không phải xuất hiện ngẫu nhiên mà có mặt trong liền năm năm ảnh chụp.
Cậu luôn đứng ở cùng một vị trí, với ánh mắt trống rỗng y như cũ.
Tấm ảnh chụp chung cuối cùng đề ngày Tết năm 1995, sau đó cậu hoàn toàn biến mất khỏi mọi bức hình.
Tôi cầm tấm ảnh kỳ lạ ấy bước ra phòng khách.
Mẹ đang ngồi trên ghế sô-pha, mệt mỏi uống trà, vành mắt vẫn còn đỏ hoe.
“Mẹ, đây là ai vậy?” Tôi đưa bức ảnh ra trước mặt bà.
Phản ứng của mẹ vượt xa dự đoán của tôi.
Vừa nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt bà lập tức tái nhợt.
Tay run lên, ly trà rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
“Con tìm thấy cái này ở đâu?” Giọng bà run rẩy đến mức không thể nhận ra.
“Trong thư phòng của bố, có một quyển album.” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.
“Cậu bé này là ai vậy?”
Mẹ đột ngột đứng bật dậy, giật lấy tấm ảnh và quyển album trên tay tôi.
“Chuyện không nên động đến thì đừng động vào! Đó là việc riêng của bố con!”
Tôi chưa từng thấy mẹ kích động đến vậy, như thể tôi vừa chạm đến một cấm kỵ không được phép nhắc đến.
“Mẹ, con chỉ muốn biết cậu bé đó là ai thôi. Tại sao lại xuất hiện trong ảnh gia đình mình?”
“Không có cậu bé nào cả! Con nhìn nhầm rồi!” Mẹ hét lên.
Bà vội vã đi đến kệ sách, nhét album vào ngăn kéo tầng cao nhất rồi khóa lại, sau đó nghiêm khắc cảnh cáo tôi:
“Không được nhắc lại chuyện này nữa. Mãi mãi không được!”
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, sững sờ không nói nên lời.
Phản ứng gần như sụp đổ của mẹ khiến tôi tin chắc:
Đằng sau bức ảnh kia nhất định là một bí mật khủng khiếp.
Một bí mật mà dù bố tôi đã qua đời… vẫn không được phép nhắc đến.
Đêm đến, từ phòng mẹ vang lên tiếng khóc nghẹn ngào đầy kìm nén.
Còn tôi nằm trên giường, trước mắt không ngừng hiện lên ánh mắt trống rỗng của cậu bé xa lạ ấy.
2
Ngày hôm sau, tôi quyết định đến tìm cô để hỏi cho rõ.
Cô là em gái của bố, nhỏ hơn ông mười tuổi, tính cách mạnh mẽ và thẳng thắn, hoàn toàn trái ngược với sự điềm đạm, kín đáo của bố.
Nếu trong nhà có ai biết bí mật của gia đình, thì người đó chắc chắn là cô.
Tôi đến nhà cô, chú mở cửa và nói rằng cô đang nghỉ trưa.
“Không sao, cháu đợi cô dậy cũng được.” Tôi cố tỏ ra thoải mái.
“Dạo này cháu đang dọn di vật của bố, có vài tấm ảnh cũ muốn nhờ cô xem qua.”
chú gật đầu, thần sắc vẫn bình thường, không có gì khác lạ.