Chương 6 - Bí Mật Trong Một Tờ Chẩn Đoán
Đến nay, cả hai đã bị đình bổng nửa năm, lưu phủ tự kiểm.
Cũng phải thôi, một nữ nhân dám mượn giống sinh con để trèo lên Hầu phủ, dã tâm làm sao có thể đo lường được.
Mộ Dung Chỉ xem như gặp phải kẻ ngang tài.
Lâm Uyển Nhi lại càng rõ ràng mục tiêu, bởi vậy càng muốn khống chế tất cả.
Tới tiền sảnh, các vị phu nhân đang cười nói rôm rả.
Lâm Uyển Nhi với dung nhan trang điểm tinh xảo, bên dưới là vẻ bất an lộ rõ.
Vừa thấy ta, nàng lập tức bước tới.
Sáu năm trôi qua tiểu cô nương gầy gò ngày trước đã khoác lên người xiêm y hoa lệ, khí thế lạnh lùng đè người.
Chỉ là ánh mắt hoảng loạn của nàng, không cách nào giấu được.
Nàng cúi đầu, bước tới trước mặt ta, vẻ mặt cầu khẩn: “Tỷ tỷ, muội biết tỷ là người có phúc, chỉ xin tỷ đừng tiếp tục tư hội với Hầu gia nữa, được không?”
“Nam nữ đơn độc, người ngoài nhìn vào sẽ dị nghị… Hắn, hắn…”
Ánh mắt nàng ta đảo qua Mộ Dung Chỉ đang mặt mày u ám tiến vào đại sảnh.
Ta khẽ cười giễu, cúi giọng nói: Lâm Uyển Nhi, ngươi chẳng qua là một con chó biết ăn phân, tự về buộc mình lại cho chắc, đừng tới đây nhiễu loạn ta.”
Lâm Uyển Nhi sắc mặt cứng đờ, rồi nổi giận quát:
“Cố Thẩm Khê, ngươi đừng hòng vu khống Hầu gia! Chàng sao có thể quấy nhiễu ngươi?”
“Năm đó nếu không phải ngươi lấy ơn làm oán, Hầu gia sao có thể cưới ngươi – thứ thô lậu bỉ tiện đó?”
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, ghé sát lại, hạ giọng: “Nếu ngươi còn dám trơ mặt mà tư hội
với Hầu gia, ta không ngại lại giẫm ngươi dưới chân một lần nữa, để ngươi như chó mà cầu
xin bố thí. Cái vị Quốc công phu nhân của ngươi… chưa chắc đã giữ nổi ngươi – thứ rác rưởi đáng khinh!”
Giọng nói đầy oán độc, ánh mắt ngập tràn điên cuồng, hoàn toàn phơi bày bản chất thật của nàng ta.
Đột nhiên, ta không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
Lòng ta nghĩ: đã đến lúc thu hồi cái gọi là “lùi một bước biển rộng trời cao”, cho kẻ khác nếm thử mùi vị báo ứng.
Ta siết chặt nắm tay, bất ngờ vung lên, một cái tát vang dội giáng thẳng lên má nàng ta:
“Lâm Uyển Nhi, ai dâm loạn bằng ngươi? Ngươi có tư cách gì đứng đây, còn dám giả vờ ngây thơ?”
Ta lại vung tay, một bạt tai nữa giáng xuống: “Những việc dơ bẩn ngươi làm, tự ngươi không rõ sao? Cái thai trong bụng ngươi là của ai, ngươi không biết ư?”
Dứt lời, ta lại tát nàng hai cái, sau đó đẩy mạnh nàng ta về phía Mộ Dung Chỉ, lạnh giọng nói:
“Mộ Dung Chỉ, năm đó phụ thân ta đã chẩn ra kẻ là thiên hoạn, đoạn tử tuyệt tôn — là ngươi!”
Ta xoay người phất tay, gọi hộ vệ: “Đuổi phu thê Bình Dương Hầu ra khỏi phủ! Ta đánh Lâm
Uyển Nhi thì đã sao? Nếu bọn họ muốn diện thánh, nhà họ Tiêu ta xin theo đến cùng!”
Đại sảnh lập tức lặng như tờ, tất thảy mọi người đều trừng mắt kinh hãi nhìn Mộ Dung Chỉ, rồi lại dừng ánh mắt đầy nghi hoặc lên bụng Lâm Uyển Nhi.
Thật lâu sau, có người khẽ thốt lên một tiếng…
“Mộ hầu gia là người thiên hoạn? Nếu ta nhớ không lầm, Mộ phu nhân từng mang thai một lần… Đây đã là lần thứ hai, vậy thì…”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt dần đổi thành chấn động và khó tin.
Ngoại tình! Hơn nữa… chẳng phải chỉ một lần?
Lâm Uyển Nhi rốt cuộc cũng phản ứng lại, gào lên một tiếng rồi nhào về phía ta:
“Ngươi nói bậy! Ta không có tư thông với ai! Hài tử trong bụng ta là của Hầu gia! Ngươi vu khống!”
“Cố Thẩm Khê! Ngươi ghen ghét vì Mộ Dung Chỉ không cần ngươi nữa, ganh tỵ vì người
chàng yêu là ta! Ngươi muốn hủy hoại ta, ngươi mới là kẻ tư hội với hắn!”
Tiêu Nguyên Sâm bước lên, chắn trước mặt ta, vung tay đẩy mạnh Lâm Uyển Nhi ra:
“Mộ phu nhân, xin tự trọng. Nếu phu nhân cho rằng thê tử của ta vu khống, vậy mời phu nhân diện thánh, để bệ hạ định đoạt công bằng.”
Nói rồi, Tiêu Nguyên Sâm ra lệnh đuổi hai người ra khỏi phủ.
Sắc mặt Mộ Dung Chỉ khó coi đến cực điểm, cuối cùng chỉ lặng lẽ nhìn ta sâu một cái, rồi kéo theo Lâm Uyển Nhi rời khỏi đại sảnh.
Ngoài viện lập tức vang lên tiếng cãi vã: Lâm Uyển Nhi! Ngươi nói thật cho ta! Tên gian phu kia là ai?!”
“Hầu gia! Thiếp thề là không có tư thông với ai! Đây là hài tử của chàng!”
“Hầu gia, vì sao chàng tin lời nàng ta, mà lại không tin thiếp? Từ hôm qua gặp lại nàng, chàng cứ hồn vía lên mây, là sao?!”
“Năm đó, là chàng nói ta và chàng tâm đầu ý hợp, là chàng cầu ta sinh con cho chàng! Giờ lại muốn quay đầu với Cố Thẩm Khê sao?!”
“Mộ Dung Chỉ! Ta nói cho chàng hay! Là chàng quyến rũ ta, khiến ta phản bội tỷ tỷ! Giờ muốn phủi sạch tay? Không dễ đâu!”
“Câm miệng! Tức khắc tới Thái y viện! Nếu thật chứng minh ta có vấn đề, ta giết ngươi!”
“Năm xưa là ai ngày ngày khen ta anh hùng hào kiệt, nói không có con là tiếc nuối cả đời? Giờ quay sang trách ta sao?”
“Nếu không vì ngươi, ta sao có thể bỏ rơi Khê nhi? Nàng ấy là sinh mệnh của ta, ngươi có hiểu không?!”
Tiếng cãi vã mỗi lúc một xa, chỉ còn lời gào khóc đầy uất ức của Lâm Uyển Nhi vọng lại lác đác.
Tiệc thưởng hoa tiếp tục như chưa từng có biến cố, mọi người đều vây quanh ta và Tiêu Nguyên Sâm chúc mừng.
Ánh mắt người nào người nấy đều là tươi cười tâng bốc, chuyện vừa rồi chỉ như tiết khúc chen ngang, rất nhanh liền bị quên lãng.
Đến giờ phút này, ta đã hiểu rõ — chân tình là bảo vệ, là trân quý, không phải là yêu cầu.
Giống như năm ấy, ta quỳ trước phụ thân cầu xin ông nhận tội thay, còn Mộ Dung Chỉ thì co ro nép vào góc tường, chẳng thốt lấy một lời.