Chương 3 - Bí Mật Trong Hầu Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tam công tử ngồi uống trà dưới đình,

ta chạy đến, ngồi sát cạnh.

Hắn lấy khăn lau mồ hôi trán cho ta, cười:

“Ta ở đây đợi nàng, sao nàng chạy nhanh vậy?”

Ta làm nũng:

“Thiếp muốn đàn cho công tử nghe mà.”

Không ngờ hắn chẳng ngạc nhiên, chỉ dịu dàng nhìn ta cười.

Đúng lúc ấy, Phó Thời Diễn bước tới.

Ta thấy chàng, đầu óc trống rỗng,

vội đứng dậy, không tựa vào Tam công tử nữa.

Tam công tử chủ động nắm tay ta, giới thiệu:

“Kiều Kiều, đây là bạn ta – Phó Thời Diễn.”

Phó Thời Diễn lạnh nhạt liếc nhìn, không nói.

Tam công tử ho nhẹ, hơi ngượng:

“Thời Diễn, nàng chính là Kiều Kiều.”

Phó Thời Diễn mới mở miệng, giọng đầy hàm ý:

“Nàng từ chối hôn sự với Thừa Ân Bá phủ, khiến cha mẹ giận, giam ở Cảnh viên hối lỗi.

Ta tưởng nàng buồn chán, đến thăm.

Không ngờ nàng lại sống an nhàn, có người kề gối thế này.”

Ta chỉ đành giả vờ thẹn thùng, trốn sau lưng Tam công tử.

Trong lòng lại rối bời,

Thời gian còn ít, Tam công tử vẫn chưa nói sẽ nạp ta làm thiếp.

Nếu lúc này Phó Thời Diễn tức giận, đem chuyện của ta nói với hắn,

ta biết làm sao?

May sao, Tam công tử ra tiền sảnh lấy đồ,

chỉ còn ta với Phó Thời Diễn.

Vừa khi hắn đi,

ta ôm Phó Thời Diễn, rơi lệ:

“Bao lâu không gặp, thiếp nhớ chàng lắm.

Rời xa chàng là bất đắc dĩ, đừng giận thiếp, được không?”

Phó Thời Diễn đẩy ta ra, lạnh lùng nhìn.

Ta mặc kệ, ôm chàng hôn khẽ, dỗ:

“Thiếp sẽ cho chàng một lời giải thích.

Tối nay chàng để cửa, thiếp sẽ tìm đến, được không?”

04

Nói mọi bất hạnh đều bắt đầu từ đêm đó, chẳng sai!

Phó Thời Diễn mặc áo dài nguyệt bạch ta mua, ngồi bên cửa sổ đợi.

Nhìn bóng dáng thanh khiết cô tịch ấy, lòng ta mềm đi mấy phần.

Ta vốn định bụng, dù chàng trách thế nào,

cũng phải hạ mình dỗ dành.

Ai ngờ, khi gặp mặt, Phó Thời Diễn chẳng nói câu khó nghe nào.

Trong phòng đèn sáng dịu,

trên bàn có rượu và thức ăn.

Chàng lấy ra đôi khuyên tai ngọc trai, đeo cho ta.

Nhìn ta, khẽ nói:

“Trần Kiều Kiều, ta sẽ không cản nàng tìm tiền đồ tốt hơn.

Chỉ trách nàng đi quá vội, chum rượu đào chúng ta chôn dưới gốc cây,

nàng chưa kịp uống.”

Nghe vậy, lòng ta càng áy náy,

nhào vào lòng chàng, khóc một hồi lâu.

Ta đâu phải hạng đàn bà rẻ tiền bẩm sinh,

ta cũng muốn giữ chút thể diện.

Nhưng mấy tháng qua ta chịu bao ánh mắt khinh khi trong hầu phủ,

nịnh bợ Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư,

thật giả đan xen quyến rũ Tam công tử.

Ta cũng mệt mỏi.

Phó Thời Diễn biết ta nông nổi, hám phú quý,

trước mặt chàng ta không cần giả vờ.

Chúng ta cùng uống rượu,

hết ly này đến ly khác.

Lúc ra về, ta vấp ở ngưỡng cửa.

Chàng đỡ ta, ta ngã vào lòng.

Nhìn khuôn mặt ấy, ta như ma xui quỷ khiến mà hôn.

Sau đó, chàng đẩy ta, không cho ta cởi đai lưng.

Hai người lăn lên giường.

Chàng quay mặt đi, thấp giọng:

“Không phải nàng muốn làm thiếp người khác sao?”

Làm thiếp, tất nhiên là phải làm.

Nhưng Tam công tử vốn nổi tiếng trăng hoa,

không biết đã ngủ với bao nhiêu nha hoàn.

Ta quyết dùng thân thể để buộc hắn mở miệng,

nhưng cũng không muốn để hắn chiếm tiện nghi đầu tiên.

Ta vẫn muốn trao lần đầu cho một người trong sạch.

Vì vậy, ta vừa dỗ vừa lừa,

cùng Phó Thời Diễn qua một đêm.

Ai ngờ, chuyện này có lần đầu ắt có lần thứ hai.

Ban ngày ta hầu hạ Tam công tử,

ban đêm lại lén tìm đến Phó Thời Diễn.

Cứ thế dây dưa hơn ba tháng.

Khi cô cô đã mang thai năm tháng,

bà bảo ta về, còn cho hai mươi lượng bạc.

Ta quyết cắt đứt với Phó Thời Diễn,

dùng thân thể quyến rũ Tam công tử.

Không ngờ, vừa gặp, Phó Thời Diễn đã báo tin động trời,

Chàng… mang thai!

Ban đầu ta không tin,

mời đại phu đến cửa sau bắt mạch.

Chỉ để Phó Thời Diễn đưa tay.

Kết quả, đại phu cười nói:

“Phu nhân đã mang thai ba tháng, xin chúc mừng.”

Chân ta mềm nhũn, muốn đập đầu vào tường.

Mà Phó Thời Diễn vẫn bình thản uống thuốc an thai.

Ngoài trời từ lúc nào đã đổ mưa, sấm nổ vang rền.

Đàn ông mà cũng có thể mang thai!

Ta lảo đảo, đối diện ánh mắt chàng,

nghiến răng nói:

“Phó Thời Diễn, đứa bé này không thể giữ, bỏ đi!”

05

Ta đến hiệu thuốc hẻo lánh nhất ở phía bắc thành mua một gói thuốc phá thai.

Trên đường quay lại hầu phủ, chỉ thấy đầu óc nặng trĩu, cả người lâng lâng như giẫm vào khoảng không.

Vừa bước vào tiểu viện của cô cô, đã nghe tiếng thét thảm thiết của bà.

Từng chậu nước máu đỏ tươi được khiêng từ phòng ra.

Hầu phu nhân sắc mặt nghiêm nghị đứng giữa sân, đang xử phạt Lục di nương.

Tiểu nha hoàn hầu hạ cô cô tố cáo:

“Nô tỳ thấy rõ! Chính là người uống bát sâm thang mà Lục di nương mang đến, mới đau bụng dữ dội như vậy!”

Lại có đại phu nói, trong bát sâm thang có bỏ thuốc phá thai.

Lục di nương vốn trẻ đẹp quyến rũ, lúc này sắc mặt trắng bệch.

Hầu phu nhân lập tức hô người đè nàng ta lên ghế dài, kéo tụt quần, đánh dữ dội.

Chỉ mới ba bốn trượng, máu đã thấm từ hạ thân Lục di nương, tiếng gào cũng tắt dần.

Chân ta như nhũn ra, cổ họng khô khốc.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)