Chương 7 - Bí Mật Trong Đêm Say
18
“Chết rồi sao?”
Lục Yến Tu nghe xong thì rất ngạc nhiên:
“Cảnh sát kết luận Trần Thanh Uyển chết trước 3 giờ sáng, lúc em xuống đó chắc khoảng hơn 2 giờ… kể chi tiết đi.”
Tôi nói:
“Thật ra ngay từ khi gặp Trần Thanh Uyển, tôi đã nhận ra cô ta. Tôi biết cô ta có ân oán gì đó với Giang Lai. Tối qua đầu óc hơi nóng lên, tôi muốn đi hỏi cô ta vì sao lại cướp bạn trai của Giang Lai.”
“Nhưng khi tôi đến trước cửa phòng của cô ta thì phát hiện cửa không khóa, chỉ khép hờ.”
Nhớ lại chuyện tối qua tôi nhíu chặt mày:
“Rèm cửa không kéo, ánh trăng rất sáng, nên tôi có thể thấy rõ căn phòng rất bừa bộn, và Trần Thanh Uyển đang nằm trên ban công, bên cạnh là một vũng máu.”
“Lúc đó tôi rất bối rối, không hiểu vì sao cô ta lại như vậy, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên một chút ác ý.”
Tôi cúi đầu, giọng run run:
“Lúc Giang Lai chết cũng giống vậy – một mình lạnh lẽo bị sóng đánh dạt vào bờ, không ai cứu, không ai nhìn thấy. Cho nên trong khoảnh khắc đó, tôi cũng không muốn cứu Trần Thanh Uyển.”
Lục Yến Tu nghe vậy khẽ thở dài, nắm lấy mu bàn tay tôi:
“Cho dù em muốn cứu cũng không kịp. Cú đánh rất mạnh, gần như chết ngay lập tức, không thể cứu nổi.”
Giọng cậu ấy rất nhẹ nhàng, lòng bàn tay thì ấm áp, an ủi và dịu dàng như làn nước mùa xuân khiến người ta muốn chìm vào mãi.
Tôi im lặng vài giây, bàn tay hơi động, dưới ánh mắt Lục Yến Tu tôi trở tay nắm lại tay cậu ấy, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Lúc đó đầu óc tôi rối loạn nên rời khỏi cửa phòng Trần Thanh Uyển, đến phòng nghỉ ngồi bình tĩnh lại. Sau đó nghĩ không đúng lắm, nên muốn quay lại xem sao rồi báo cảnh sát.”
Lục Yến Tu vẫn đang nhìn tay chúng tôi nắm lấy nhau, nghe vậy mới khẽ bừng tỉnh:
“Em quay lại à? Lúc đó anh thấy em còn ngồi trong phòng nghỉ nên không làm phiền, rồi anh lên lầu trước.”
Tôi gật đầu, nhíu mày:
“Tôi quay lại thật, nhưng không vào phòng Trần Thanh Uyển vì tôi cảm thấy… có gì đó không ổn.”
“Trong phòng Trần Thanh Uyển… hình như có người.”
19
Lục Yến Tu hơi giật mình, rồi thấy lo lắng:
“Có người? Chẳng lẽ hung thủ vẫn chưa rời khỏi hiện trường?”
Tôi lắc đầu:
“Tôi không biết. Tôi chỉ nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ thôi.”
Tôi chống cằm cố nhớ lại, hình ảnh Trần Thanh Uyển nằm trên ban công cứ lặp đi lặp lại trong đầu:
“Lúc đó hành lang tối om, tôi cũng sợ, nên vội vàng quay về.”
Về rồi tôi định kể lại chuyện này cho Lục Yến Tu, nhưng lúc đó cậu đang tắm, tôi nghĩ chờ cậu ấy xong sẽ nói, ai ngờ đợi mãi lại ngủ quên mất.
Rồi sáng hôm sau, thi thể Trần Thanh Uyển bị phát hiện. Tôi sợ bị dính líu, không thể tự bảo vệ nên mới giấu đi mọi chuyện.
Lục Yến Tu trầm ngâm:
“Tức là sau khi em thấy xác Trần Thanh Uyển, em chỉ đến phòng nghỉ, không đi đâu khác, và em cũng không giết cô ta.”
“Vậy thì anh có một câu hỏi.” – Cậu ấy nghi ngờ –
“Nếu máu trên tóc em không phải là máu mũi của anh, mà là máu của Trần Thanh Uyển, vậy em đã dính máu ở đâu? Trong phòng nghỉ à?”
Nghe vậy tôi lập tức hiểu ý cậu ấy:
“Là hung thủ sau khi giết Trần Thanh Uyển đã ghé qua phòng nghỉ! Hoặc… hung khí giết người đã từng ở đó, và tôi vô tình chạm vào!”
Nghĩ đến đây chúng tôi liền bắt đầu lục soát trong phòng nghỉ, nhưng không phát hiện được gì cả. Không có gậy gộc, càng không có vết máu.
“Kỳ lạ thật.” – Tôi thấy rối bời –
“Chẳng lẽ thật sự là máu mũi của anh?”
Lục Yến Tu dứt khoát gọi người đến lấy mẫu DNA trên tăm bông để xét nghiệm.
Tôi nhìn chiếc ghế sofa da màu đen mà tối qua mình đã ngồi, cùng với bức tường trang trí sau lưng, hơi ngẩn người.
Lục Yến Tu cất điện thoại, nhìn tôi:
“Đợi kết quả đi. Em có đói không? Chúng ta đi ăn chút gì đã.”
Tôi gật đầu, cùng cậu ấy xuống nhà ăn tầng một, tiện thể ghé qua phòng giám sát xem camera.
Tối qua đúng 2 giờ, hệ thống điện bắt đầu bảo trì, màn hình giám sát toàn bộ tòa nhà đồng loạt tắt đen.
Nhưng khoảng 2 giờ 10, nguồn điện dự phòng của khách sạn bắt đầu hoạt động, đèn dần dần sáng lên, đến 2 giờ 30 thì toàn bộ camera hoạt động trở lại.
Nói cách khác, nếu hung thủ từ bên ngoài tiếp cận phòng Trần Thanh Uyển để giết người, thì chỉ có nửa giờ đó là không bị camera ghi lại.
Bảo vệ còn bổ sung, họ đã xem lại toàn bộ đoạn trước 2 giờ và sau 2 giờ 30, không thấy ai xuất hiện trong hành lang tầng 8, càng không thấy ai bước vào phòng Trần Thanh Uyển.
“Nhưng mà…” – bảo vệ mở lại màn hình –
“Khoảng 1 giờ sáng, ông Trần có đến tìm cô Trần. Hai người cãi nhau ở cửa, rồi không vui mà chia tay.”
Tôi nhìn màn hình giám sát, hơi nhướng mày – là Trần Thanh Vũ.
Hắn đứng trước cửa phòng Trần Thanh Uyển, không biết vì chuyện gì mà tranh cãi, mặt đỏ tía tai.
Lục Yến Tu chậc một tiếng, vẻ mặt không vui:
“Biết ngay tên này có vấn đề, sáng nay còn giả vờ vô tội.”
Tôi thì nhờ bảo vệ lục lại đoạn ghi hình khoảng 11 giờ, xem có cảnh tôi và Trần Thanh Uyển đánh nhau hay không.
Đúng lúc đó, đội trưởng bảo vệ vội vàng chạy vào, mặt tái mét:
“Không ổn rồi! Ông Trần… chết rồi!”
20
Trần Thanh Vũ đã tự tử bằng thuốc độc, vì cảm thấy tội lỗi khi vô tình giết chết em gái.
Ít nhất thì, đó là điều hắn viết trong tin nhắn tuyệt mệnh.
Còn lý do cãi nhau với Trần Thanh Uyển cũng được nhắc đến – là vì dự án cảng biển. Trần Thanh Uyển cũng muốn chen chân chia lợi ích, thậm chí gần đây còn lừa Trần Thanh Vũ lúc say ký vào hợp đồng phân quyền, dẫn đến mâu thuẫn không thể hàn gắn.
Tôi đứng ngoài cửa, nhìn cảnh sát khiêng thi thể Trần Thanh Vũ đi, bất giác nhìn sang Lục Yến Tu:
“Anh có thấy…”
Sắc mặt Lục Yến Tu u ám:
“Ừ, Trần Thanh Vũ chết đúng lúc quá.”
Chuyện đang cần một hung thủ thì Trần Thanh Vũ “tình nguyện” đứng ra nhận tội rồi tự sát.
Lúc này Trác Húc từ chỗ cảnh sát trở về, nhỏ giọng ra hiệu cho chúng tôi nhìn phía xa:
“Triệu Thất đến rồi.”
Tôi theo phản xạ nhìn theo – đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ngồi trên xe lăn, đang nhìn về phía chúng tôi.
“Tôi phải qua đó xem sao.” – Trác Húc lo lắng –
“Chết hai người rồi, đừng để xuất hiện tin đồn ma ám trong khách sạn thì tiêu.”
Tôi nhỏ giọng hỏi Lục Yến Tu:
“Anh thấy ông Triệu Thất kia… là kiểu đàn ông trưởng thành có thể sinh sát tâm không?”
Lục Yến Tu cạn lời:
“Em ít chơi với Trác Húc thôi, ảnh hưởng IQ.”
Tôi bĩu môi, vừa ngẩng đầu thì thấy cửa phòng 1009 phía trước chưa đóng chặt. Tôi tưởng khách thuê phòng quên không khép kỹ nên định tới đóng giúp, nhưng Lục Yến Tu đưa tay ngăn lại:
“Đó là phòng của Trác Húc, lát nữa anh ta còn quay lại.”
Tôi ồ một tiếng, đi thêm vài bước thì dừng lại, nhìn sang Lục Yến Tu:
“Thiếu gia, anh có thể giúp em một chuyện được không?”