Chương 2 - Bí Mật Trong Bóng Tối
Lời vừa dứt, sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi.
“A Diễn, con đang nói bậy gì đấy?”
Ba tôi cũng trầm giọng xuống:
“Hừ, nếu nó có khí phách, thì đừng bao giờ quay về nữa.”
Giọng điệu tràn đầy bất mãn với việc Cố Vãn Ninh bỏ nhà đi.
Tôi khẽ nhếch môi không để lộ dấu vết, khi ngước nhìn Cố Diễn lần nữa, mắt tôi đã ngân ngấn lệ:
“Anh à, mọi người đều là gia đình của em, chị ấy cũng là chị gái em.
“Em chưa bao giờ muốn thay thế chị ấy! Vậy nên, anh có thể đừng vội đánh giá em là người xấu không?”
Cố Diễn sững người, trước khi rời đi còn lạnh lùng ném lại một câu đầy khinh bỉ:
“Diễn hay lắm.”
Tôi cười nhạt trong lòng.
Chẳng phải loại người như tôi, mới là thứ các người thích nhất sao?
Tôi quay đầu nhìn ba mẹ, như thể chịu tủi thân đến nghẹn ngào:
“Ba, mẹ, hai người cũng nghĩ như vậy sao? Nghĩ rằng con đã ép chị Tiểu Ninh bỏ đi?”
Bọn họ vội vàng dịu giọng dỗ dành tôi:
“Sao có thể chứ? Tiểu Hân, con đừng để ý đến anh trai con, những năm qua ba mẹ đã chiều hư Tiểu Ninh, nên con bé mới bỏ nhà đi.
“Không ai sai cả, sai là do bảo mẫu năm đó! Nếu không phải bà ta bế nhầm con, thì con đã không phải lưu lạc bên ngoài bao năm.
“Bây giờ ba mẹ chỉ muốn bù đắp cho con thật tốt!”
Tôi tựa vào lòng mẹ, lắng nghe những lời an ủi của bà, nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
4
Bữa sáng hôm sau, trên bàn ăn chỉ có tôi và mẹ.
Ba đột ngột đi công tác, còn Cố Diễn thì nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài.
Tôi nhìn bàn ăn bày biện đầy món ngon, tỏ vẻ buồn bã hỏi:
“Mẹ ơi, anh vẫn không muốn ăn cơm cùng con sao?”
Mẹ lập tức sa sầm mặt:
“Bà Vương, đi gọi A Diễn xuống!”
Chẳng bao lâu sau, bà Vương xuống lầu, vẻ mặt lúng túng:
“Phu nhân, cậu chủ nói… nhìn ghê tởm đến mức nuốt không trôi.”
Mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Mẹ tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, hướng lên cầu thang quát lớn:
“Cố Diễn! Nếu con còn giữ thái độ này, thì đừng mong mẹ cho Tiểu Ninh quay về nữa!”
Một lát sau, Cố Diễn cuối cùng cũng miễn cưỡng xuống lầu, chỉ là gương mặt vẫn khó chịu vô cùng.
Nhìn thấy chỗ tôi đang ngồi, sắc mặt hắn liền thay đổi:
“Ai cho cô ngồi đó? Cút ngay!”
“Cố Diễn!”
Mẹ quát lên đầy giận dữ.
Tôi lập tức đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ áy náy:
“Đây là chỗ chị Tiểu Ninh thích ngồi sao? Xin lỗi anh, em không cố ý.
“Mẹ ơi, đừng trách anh, con không muốn vì con mà mọi người cãi nhau.”
Sau đó, tôi đi đến bên cạnh Cố Diễn, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh hắn:
“Anh, vậy em có thể ngồi đây không?”
Hắn không trả lời, tôi liền kéo ghế ra, ngồi xuống luôn.
Cố Diễn đột nhiên trừng mắt nhìn tôi:
“Mẹ kiếp, đừng có được voi đòi tiên—”
Tôi lại cười ngọt ngào, cắt ngang lời hắn:
“Anh à, nếu muốn mắng em, thì ăn xong rồi hãy mắng được không?
“Dù sao đi nữa, anh cũng không thể vì giận dỗi mà bỏ bữa được. Anh bị đau dạ dày mà, đói sẽ rất khó chịu đấy.”
Cố Diễn cười lạnh, giễu cợt:
“Đủ rồi! Hạ Tiểu Hoa, cô phiền chết đi được!”
Sau khi về nhà họ Cố, ba mẹ ruột đã đổi tên cho tôi thành Cố Hân.
Nhưng Cố Diễn vẫn cố chấp gọi tôi bằng cái tên cũ—Hạ Tiểu Hoa.
Hoặc không thì, hắn sẽ gọi tôi là đồ quê mùa.
Dĩ nhiên, tôi chẳng để tâm.
Nhưng mẹ tôi thì không như vậy, sắc mặt bà lúc này đã lạnh hẳn xuống:
“Cố Diễn, con có biết mình đang nói cái gì không?!”
Cố Diễn như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt trầm xuống, hung hăng lườm tôi một cái:
“Đừng có ra vẻ đáng thương nữa.”
Tôi cúi thấp đầu hơn, nhưng khóe môi lại không kìm được mà nhếch lên một chút.
Dù hắn và mẹ không nói ra, nhưng đạn mạc đã nói cho tôi biết—
【Nam chính vốn không phải con ruột của nhà họ Cố, vậy mà lại lên mặt với thiên kim thật sự như thế.】
【Nghĩ tới cảnh nữ phụ bây giờ còn bóc tôm cho hắn, gọi hắn là anh, mà sau này lại phải chết dưới tay hắn, thật cạn lời!】
【Khoan đã, trước đây đoạn này không phải là nữ phụ chịu không nổi sự lạnh lùng của nam chính, đập đũa bỏ đi rồi sao? Còn khiến ba mẹ chán ghét? Sao giờ cốt truyện lại thay đổi thế này?】
Tôi thản nhiên tiếp tục cúi đầu bóc tôm cho Cố Diễn.
Nhưng độ cong nơi khóe miệng đã lộ rõ sự châm chọc.
Cố Diễn cũng chỉ là một đứa trẻ được nhà họ Cố nhận nuôi.
Đối với họ, hắn chẳng khác gì một con chó trung thành.
Năm đó, ba mẹ tôi bận rộn với công việc, không có thời gian quan tâm đến Cố Vãn Ninh, cô ta khóc lóc vì cảm thấy quá cô đơn.
Thế là bọn họ mới đến cô nhi viện, tiện tay chọn đại một đứa về làm bạn chơi cùng cô ta.
Có thể nói, Cố Diễn có được cuộc sống như ngày hôm nay, chỉ vì một cái chỉ tay tùy hứng của Cố Vãn Ninh năm đó.
Trong lòng hắn, cô ta gần như là ánh trăng sáng, là tín ngưỡng không thể chạm tới.
Thế nên, ngay cả khi Cố Vãn Ninh gây ra tai nạn chết người, khóc lóc hỏi hắn phải làm sao—
Cố Diễn chạy đến hiện trường, chỉ liếc nhìn Hạ Dự An đang nằm trong vũng máu một cái, sau đó ôm lấy Cố Vãn Ninh dỗ dành:
“Đừng sợ, chỉ là một mạng người thôi, bọn chúng nghèo rớt mồng tơi, vứt cho chút tiền là xong chuyện.”
Sau đó, để bảo vệ hình tượng hoàn mỹ của Cố Vãn Ninh, hắn đã dùng mọi thủ đoạn, quyền lực để xóa sạch dấu vết của vụ tai nạn này.
Thế giới này có một bàn tay vô hình, luôn mở đường cho nam nữ chính, chỉ để cho những khán giả vô hình kia thấy rằng—
Tình yêu của họ điên cuồng, thuần khiết và cảm động đến nhường nào.
Tôi im lặng một lúc.
Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, tôi lại mỉm cười, đặt phần tôm đã bóc vỏ vào chén của hắn:
“Anh ơi, cảm ơn anh và mẹ đã cùng ăn cơm với em.
“Bây giờ anh có thể mắng em rồi, em nhất định sẽ không cãi lại.”
Cố Diễn thậm chí chẳng thèm nhìn tôi, chỉ hờ hững buông một câu:
“Thần kinh.”
Tôi giả vờ vui mừng:
“Anh chỉ mắng có một câu thôi sao? Vậy sau này nếu anh còn muốn mắng, em nhất định sẽ cãi lại đấy nhé.”
Cố Diễn không buồn đáp lại, mặt vô cảm bước thẳng lên lầu.
Mà ngay phía sau hắn, đạn mạc đang cuộn trào dữ dội:
【Bảo sao ai cũng thích trà xanh kiểu nữ phụ như này, không hiểu sao tôi lại thấy thích ghê!】
【Nhìn Cố Diễn vừa ghét vừa không làm gì được cô ấy mà buồn cười quá hahaha.】
【Có hơi mong chờ cảnh nữ chính sống lại rồi đấu với nữ phụ nhỉ.】
Phải đấy!
Cố Vãn Ninh.
Tôi cũng rất mong chờ cảnh cô sống lại, để tôi tự tay giết cô một lần nữa!
5
Mấy ngày sau, tôi và Cố Diễn vẫn giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng.
Tôi lặng lẽ theo dõi đạn mạc, tính toán thời gian tin tức nữ chính tử vong lan truyền, và ngày cô ta sẽ hồi sinh.
Muốn một người như Cố Diễn buông lỏng cảnh giác là điều khó như lên trời.
Nhưng cơ hội đã tới.
Cố Diễn rất quý một con mèo—đó là con mèo hoang mà Cố Vãn Ninh từng nhặt về.
Cô ta nuôi nó một thời gian vì hứng thú nhất thời, sau đó vô tâm quăng lại cho Cố Diễn và đám người hầu chăm sóc.
Mấy ngày trước, con mèo này đột nhiên mất tích.
Người hầu đã lật tung cả biệt thự để tìm nhưng vô ích.
Cố Diễn đích thân ra ngoài tìm suốt ba ngày, đến đêm thứ ba vẫn chưa chịu từ bỏ.
Lúc hắn định ra ngoài tiếp, tôi đã chắn trước cửa.
“Anh, để em đi tìm với.”
Hắn thẳng thừng gạt tôi sang một bên, bảo tôi đừng lo chuyện bao đồng.
Nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, tôi thở dài:
“Cố Diễn, anh có thể đừng từ chối ý tốt của em không? Thêm một người đi tìm không phải tốt hơn sao?”
Tôi còn chưa nói hết câu, hắn đã mở cửa bước đi.
Tôi lặng lẽ theo sau.
Cố Diễn có vẻ rất lo lắng, dù mưa to giữa đêm cũng không chịu dừng lại.
Suốt chặng đường, tôi giữ ô che cho hắn, mặc kệ nửa bên vai bị mưa làm ướt đẫm.
Nhiều ngày chạy ngược chạy xuôi, hắn đã phát bệnh.
Lúc này, gió lạnh càng thổi, sắc mặt hắn càng tái nhợt, từng cơn ho dồn dập đến mức không đứng vững.
Tôi nắm lấy tay áo hắn, khuyên nhủ:
“Dừng lại đi, sức khỏe của anh—”