Chương 1 - Bí Mật Trong Biệt Thự Cố

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không khí trong biệt thự cổ của nhà họ Cố nặng nề đến nghẹt thở, như có thứ gì đó âm ỉ đè nặng giữa lòng mọi người.

Tất cả đều mặc đồ đen, nét mặt trầm mặc, bi thương. Nhưng ẩn sau vẻ đau buồn ấy, lại là những ánh mắt khát khao và tham vọng với khối tài sản hàng trăm ức tệ mà ông nội để lại.

Chồng tôi – Ảnh đế vừa đăng quang Cố Hoài An – đang ngồi ngay bên cạnh.

Bàn tay anh ta ấm áp siết lấy tay tôi, ngón tay còn dịu dàng vuốt ve mu bàn tay tôi, như đang truyền đi một thứ gọi là “chỗ dựa”.

“Thời Di, em đừng quá đau lòng… Ông nội thương em nhất, ông chắc chắn không muốn thấy em thế này đâu.”

Giọng anh ta trầm thấp, khàn nhẹ như gió lướt qua đàn dây, xen lẫn chút bi thương rất vừa phải – vừa đủ để khiến những ai không hiểu rõ con người thật của anh ta phải xúc động.

Nhưng tôi chỉ thấy dạ dày mình như lộn tung lên.

Kiếp trước, chính đôi tay này đã lạnh lùng đẩy tôi ra khỏi cổng nhà họ Cố.

Cũng chính miệng anh ta, từng nói trên truyền thông rằng tôi ghen tuông, không biết điều, bất kính với người lớn, thậm chí còn dựng chuyện tôi không thể sinh con.

Anh ta – và gia đình “đạo đức giả” của mình – đã kéo tôi từ thiên đường rơi xuống vực thẳm, cướp đi mọi thứ ông nội để lại, đuổi tôi ra khỏi nhà trắng tay.

Cuối cùng, tôi chết cóng giữa trời tuyết lớn, không một tấm chăn, không một mái che.

Linh hồn tôi khi đó, phiêu đãng lơ lửng, tận mắt chứng kiến Cố Hoài An ôm lấy người con gái mà anh ta giấu trong tim bao năm – đứng trước mộ tôi, cười vô cùng mãn nguyện.

“Thời Di, cảm ơn em. Nhờ cái chết của em, cuối cùng bọn anh cũng có thể ở bên nhau rồi.”

Cái lạnh thấu xương thấu tủy đêm đó… đến giờ tôi vẫn chưa quên.

Luật sư hắng giọng, chuẩn bị đọc bản di chúc.

Cố Hoài An lại siết tay tôi chặt hơn, như muốn biểu lộ thêm một tầng cảm xúc.

Trong ánh mắt anh ta là sự mong đợi cuồng nhiệt đến mức không cách nào che giấu.

Anh ta nghĩ, phần thắng đã nằm trong tay.

Ngay lúc đó — “Rầm!” — Cánh cửa gỗ nặng nề bị người ta từ bên ngoài đẩy bật ra.

Một bóng người quen thuộc sải bước tiến vào.

Lâm Nguyệt – ngôi sao nữ đang nổi nhất hiện nay.

Cũng là bạch nguyệt quang mà Cố Hoài An luôn cất giấu nơi đáy lòng.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, nổi bật giữa cả gian phòng toàn sắc đen, trông vô cùng lạc lõng. Nét mặt đẫm lệ, nhưng hai tay lại cẩn thận che chắn cho bụng bầu đã nhô cao rõ rệt.

“Khoan đã!”

Chỉ một câu, lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người trong sảnh.

Các bậc trưởng bối nhà họ Cố bắt đầu nhíu mày. Bà mẹ chồng chua ngoa của tôi thì lập tức đứng bật dậy.

“Lâm Nguyệt? Cô tới đây làm gì? Ai cho phép cô vào nhà?”

Lâm Nguyệt làm như không nghe thấy, bước thẳng vào giữa sảnh, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm vào Cố Hoài An, rồi lại quay sang tôi.

“Chị Thời Di, em xin lỗi… Em không cố ý phá hoại gì cả.”

“Nhưng… trong bụng em đang mang con của anh Hoài An – là đích tôn của nhà họ Cố!”

Vừa nói, cô ta vừa đỡ bụng, cái đường cong rõ ràng dưới lớp váy trắng mỏng manh trông đặc biệt chướng mắt.

“Em không cần gì cả… Chỉ mong đứa bé được công nhận, có danh phận. Gia sản này, mẹ con em… cũng phải có một phần!”

Một câu nói, như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng — khuấy lên sóng gió ngút trời.

Cả đại sảnh lập tức nổ tung.

“Cái gì? Con của Hoài An á?”

“Trời ơi, chuyện gì thế này? Ông cụ còn chưa lạnh xác mà đã xảy ra trò hổ thẹn này!”

Sắc mặt mẹ chồng tôi khi xanh khi trắng, bà ta lập tức lao đến trước mặt Cố Hoài An, thấp giọng gằn từng chữ: “Hoài An! Chuyện này là sao?”

Cố Hoài An lập tức ra vẻ đau khổ, giằng xé nội tâm.

“Mẹ… Con có lỗi với Thời Di. Nhưng… nhưng con không thể bỏ rơi con ruột của mình.”

Anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt vừa áy náy, vừa chân thành.

“Thời Di, em tin anh đi. Người anh yêu là em. Nhưng đứa bé… nó vô tội. Chúng ta có thể—”

Trong khoảnh khắc đó, ánh nhìn lóe lên đầy đắc ý trong mắt anh ta — tôi không bỏ sót.

Diễn xuất, đúng là cao tay thật.

Không hổ danh là Ảnh đế.

Kiếp trước, chính cảnh tượng trước mắt này… đã trở thành cây rơm cuối cùng đè sập tinh thần tôi.

Tôi suy sụp, phát điên. Ngay tại chỗ, tôi tát Lâm Nguyệt một cái – hoàn toàn tự tay đẩy mình vào cái mác “đàn bà nhỏ nhen, hay ghen”.

Cố Hoài An nhân cơ hội đó đề nghị ly hôn. Cả nhà họ Cố bám vào cái cớ tôi không thể sinh con, ép tôi từ bỏ toàn bộ tài sản thừa kế.

Tôi thua trắng tay, thân bại danh liệt.

Bây giờ, mọi ánh mắt lại lần lượt đổ dồn về phía tôi — chờ xem tôi sẽ sụp đổ thế nào, gào khóc ra sao, có điên cuồng như lần trước nữa không.

Mẹ chồng tôi thậm chí chẳng buồn che giấu sự chán ghét trong mắt bà ta:

“Thời Di, là do cái bụng cô không có tiền đồ, đừng trách Hoài An phải tìm người khác! Nhà họ Cố này không thể tuyệt hậu!”

Mấy ông chú bà thím nhà họ Cố thì đứng bên cạnh góp lời như châm dầu vào lửa:

“Đúng đó! Cưới ba năm rồi mà không đẻ nổi quả trứng, chiếm ghế hoài không chịu nhường!”

“Tôi thấy nên ly dị sớm đi là vừa! Tài sản nhà họ Cố đâu thể để rơi vào tay người ngoài!”

Tôi nhìn từng khuôn mặt méo mó, bỉ ổi kia — và bật cười.

Trong ánh mắt bối rối của bọn họ, tôi thong thả đứng dậy.

Không khóc. Không gào. Thậm chí không hề tức giận.

Tôi chỉ điềm tĩnh nhìn cái bụng cao vút của Lâm Nguyệt.

“Đích tôn sao?”

Giọng tôi không lớn, nhưng đủ vang để lan khắp đại sảnh.

“Cô chắc… trong bụng mình mang là người chứ?”

2.

Lời tôi vừa dứt, cả sảnh chìm trong im lặng chết chóc.

Mặt Lâm Nguyệt lập tức tái nhợt, bàn tay đang che bụng khẽ run lên theo bản năng.

Cố Hoài An nhíu chặt mày — có lẽ anh ta không ngờ rằng, tôi – người phụ nữ trước nay luôn dịu dàng nhẫn nhịn – lại có thể nói ra câu sắc bén đến vậy.

“Thời Di! Em nói gì vậy? Dù thế nào… đó cũng là con của anh!”

Anh ta bước nhanh tới đứng bên cạnh Lâm Nguyệt, ra vẻ bảo vệ che chở, trong giọng nói đầy khiển trách ấy lại lộ ra một tia hoảng loạn mơ hồ.

Mẹ chồng tôi thì giận đến mức giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi, mắng như tát nước:

“Đồ đàn bà độc ác! Bản thân không đẻ được thì thôi, lại còn nguyền rủa cháu ruột của tôi? Nhà họ Cố đúng là xui tám đời mới cưới phải cái của nợ như cô!”

Lời mắng nhiếc, chỉ trích như từng đợt sóng dữ đổ ập về phía tôi.

Bọn họ tưởng chỉ cần thế là đủ để tôi sụp đổ?

Nhưng họ đâu biết — những lời này, kiếp trước tôi đã nghe đến mức chai lì.

Ngay khi đám người nhà họ Cố chuẩn bị xúm vào xé xác tôi một lần nữa, muốn đóng đinh tôi lên cột nhục nhã trước bàn thờ tổ tiên…

Thì một giọng nói mềm mại, non nớt cất lên:

“Chú ơi, có thể đợi một chút được không ạ?”

Cả sảnh quay lại theo tiếng gọi.

Một bé gái mặc váy công chúa màu hồng, ôm theo chiếc máy tính bảng, loạng choạng chạy ra từ góc phòng.

Đó là con gái tôi – Niệm Niệm, ba tuổi.

Kiếp này, tôi đã sớm đón con bé về từ trại trẻ mồ côi – trước hai năm so với kiếp trước.

Niệm Niệm là món quà đầu tiên tôi chuẩn bị cho chính mình ở kiếp này – cũng là món quà quý giá nhất.

Con bé chạy đến trước mặt luật sư, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai tay giơ chiếc máy tính bảng:

“Chú ơi, chú xem đoạn phim ba đóng nè Ba con diễn siêu giỏi luôn á!”

Giọng trẻ con trong veo ấy như phá tan bầu không khí căng như dây đàn trong sảnh.

Sắc mặt Cố Hoài An lập tức biến thành màu tro.

Anh ta hoảng hốt bước nhanh tới định giật lại máy, nhưng vừa nhích một bước đã bị tôi giơ tay chặn lại.

“Gấp gì chứ?” — Tôi nhìn anh ta, môi khẽ cong nhưng ánh mắt lạnh như băng — “Cho mọi người thưởng thức màn diễn xuất của Ảnh đế mới nổi nhà chúng ta… chẳng phải rất đáng xem sao?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)