Chương 10 - Bí Mật Tình Yêu Của Người Em Gái

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nhướng mày:

“Tất nhiên rồi, anh cũng nên cố gắng lên đi, không sau này cả gia sản đều là của em đấy. Tranh giành người thừa kế xưa nay vốn thế mà.”

Giang Hựu Tề cười lớn.

Một lúc sau, anh lại lên tiếng, giọng nghiêm túc hơn:

“Thẩm Dự An đã chuyển bộ phận kinh doanh về Bắc Kinh rồi.”

Tay tôi đang gõ bàn phím chợt dừng lại.

“Kệ anh ta.”

Thấy tôi phản ứng bình tĩnh, Giang Hựu Tề yên tâm rời đi.

Tối hôm sau, anh gửi tôi một địa chỉ — chỗ tụi tôi hay tụ tập ở hội sở cũ.

Tôi đến nơi thì thấy ngoài Giang Hựu Tề, còn có rất nhiều bạn thân của chúng tôi cũng đang ở đó.

“Lập trận thế gì mà đông thế?” — Tôi cười, ngồi xuống.

Giang Hựu Tề làm vẻ lười nhác, chống cằm nhìn tôi:

“Đừng vội, còn một người nữa chưa đến.”

Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ dẫn một người bước vào.

Là Thẩm Nhược.

Cô ấy mặc váy trắng, nhìn thấy nhiều người thì không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Một người bạn thân của tôi vui vẻ bước tới, kéo cô ấy vào trong.

Tôi ngồi ở một góc khuất, ánh đèn trong phòng bao mờ mờ tối tối, nên Thẩm Nhược không phát hiện ra tôi.

Lúc thấy từng người trong nhóm lần lượt đứng dậy mời rượu cô ta, tôi chợt bừng tỉnh.

Thì ra, đây là cách Giang Hựu Tề và bạn bè đang thay tôi trút giận.

Thẩm Nhược cũng dần nhận ra không khí có gì đó sai sai, liền lấy cớ muốn rời đi.

Nhưng có người đứng chắn cửa:

“Tiểu thư Thẩm, cô lặn lội từ xa đến, bọn tôi đặc biệt mời cô. Giờ mà cô đòi đi luôn thế này, chẳng phải không nể mặt tụi tôi sao?”

Thẩm Nhược cười mà còn khó coi hơn cả khóc, nói hôm nay cơ thể không khỏe, thật sự không thể uống được.

Nhưng chẳng ai tỏ ra thương hại.

Cô ta lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó.

Bị một người nhanh tay giật lấy, còn cười hỏi:

“Gọi cho ‘anh Dự An’ của cô hả?”

Người bên cạnh tiếp lời:

“Không cần gọi đâu, bọn tôi liên hệ giúp cô rồi. Sắp đến rồi đấy.”

Đôi mắt Thẩm Nhược đỏ bừng lên:

“Các người dám bắt nạt tôi như vậy, anh Dự An mà đến thì nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!”

Mọi người bật cười rộ lên.

“Thẩm Dự An thương cô – đứa con nuôi nhà họ Thẩm – đến vậy sao?”

Trong tiếng cười nhạo, Thẩm Nhược thu người lại, co rúm như một cái bóng nhỏ.

Có người kéo cô ta lên, cưỡng ép rót rượu.

Cô ta khóc nức nở, giãy giụa, nhưng không thể trốn tránh.

Tôi ngồi ở góc nhìn mọi thứ, không hề cảm thấy thương hại.

Chỉ khi mưa rơi trên chính mình, con người ta mới hiểu cảm giác bị ướt là như thế nào.

Báo thù xong, chúng ta mới xem như hết nợ.

Thẩm Dự An đột ngột lao vào, giữa đám đông vội vã kéo Thẩm Nhược ra ngoài.

Anh ôm cô ta che sau lưng mình, nghe cô ta nức nở kể lể uất ức.

Thẩm Dự An hét lên:

“Mấy người điên hết rồi sao?!”

Giang Hựu Tề ngồi chính giữa chiếc sofa.

Một luồng sáng chiếu thẳng vào người anh.

Anh nâng ly, nhấp một ngụm rượu, giọng lạnh như đá trong ly whisky:

“Thẩm Dự An, cậu tưởng chỉ có cậu mới có em gái? Em gái cậu mới là ngọc là ngà chắc?”

Anh đập ly xuống sàn.

“Thẩm Nhược cậu có thể mang đi. Nhưng từ nay, mối quan hệ giữa cậu và đám anh em này…”

“Cũng như cái ly vừa vỡ. Không còn gì cả.”

“Nếu còn gặp lại — chúng ta là kẻ địch.”

Gương mặt Thẩm Dự An đầy xúc động.

Nhưng vì đang ở chốn đông người, lại có Thẩm Nhược bên cạnh, anh không tiện nói gì thêm, đành đưa cô ta rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa, anh dừng bước, quay lại:

“Những gì tôi nợ Hy Hy, tôi sẽ trả lại tất cả.”

“Cút!” — Giang Hựu Tề quát to.

Trò chơi kết thúc.

18

Thẩm Nhược là lén đi theo đến Bắc Kinh.

Giang Hựu Hy chuyển đến Bắc Kinh, Thẩm Dự An cũng lập tức chuyển công việc lên theo.

Thẩm Nhược bắt đầu thấy bất an, lo sợ.

Vừa lên xe, cô ta òa khóc, nức nở kể hết những tủi nhục vừa trải qua.

Thẩm Dự An ngồi yên lặng nghe, đợi cô nói xong, mới từ tốn đáp:

“Nhưng em quên rồi sao… trước kia, em cũng từng đối xử với Giang Hựu Hy như thế.”

Thẩm Nhược sững người.

Không thể tin nổi vào tai mình — người vừa nói ra những lời ấy, lại là Thẩm Dự An.

“Anh… anh chẳng phải từng nói, em mãi mãi là người quan trọng nhất đối với anh sao?”

“Đó là chuyện trước kia rồi.”

Đồng tử Thẩm Nhược co lại.

Thẩm Dự An nói tiếp:

“Nhược Nhược, sau này em chỉ là em gái của anh. Đừng xen vào chuyện của anh nữa, càng đừng gây thêm rắc rối cho nhà họ Thẩm.”

Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn cô:

“Đừng để ba mẹ phải cảm thấy, nhận nuôi em năm xưa là một sai lầm.”

Thẩm Nhược cứng đờ toàn thân.

Cô biết, có những chuyện, có những mối quan hệ… đã thay đổi rồi.

Trước đây, trong lòng cô luôn hiểu rõ — Thẩm Dự An có tình cảm không trong sáng với mình, vượt hơn cả tình anh em.

Cô cũng có.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)