Chương 18 - Bí Mật Thịt Gà
18
Một tỷ năm mươi triệu – đúng bằng con số mà chú Triệu đã ước tính là giá trị thị trường hiện tại của căn nhà đang thế chấp chung của tôi và Dương Kiếm.
Tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm đến lạ.
Bão sắp đến, tôi đã có sẵn khiên chắn.
Những ngày sau đó, tôi vừa chăm sóc cho cậu và mợ trong viện, vừa bình tĩnh sắp xếp lại toàn bộ bằng chứng do thám tử tư cung cấp, lặng lẽ chờ Dương Kiếm “trở về”, cùng với… trận chiến ly hôn tất yếu phải đến.
Chiều ngày thứ ba, tôi đang ở tầng 1 khu nội trú bệnh viện, xếp hàng tại quầy thu ngân để đóng phí gia hạn cho hộ lý.
Một bóng người bất ngờ lao tới chắn trước mặt tôi.
Là mẹ chồng – Trương Ảo Mai.
Bà ta sắc mặt vàng vọt, bọng mắt to sưng húp – rõ ràng mấy hôm nay sống chẳng dễ chịu gì.
Ánh mắt bà nhìn tôi hệt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Không nói một lời, bà ném thẳng một phong bì giấy nâu to sụ vào ngực tôi.
Lực mạnh đến mức khiến ngực tôi đau điếng.
“Đồ sao chổi thối nát! Cầm lại mấy thứ rác rưởi của mày đi!”
Giọng bà ta chua chát, chói tai vang vọng cả đại sảnh bệnh viện, khiến ai nấy đều ngoái lại nhìn.
“Cầm về mà mua quan tài! Đồ lòng lang dạ sói như mày, sớm muộn gì cũng bị xe đâm chết ngoài đường! Trời đánh chết không tha!”
Từng câu mắng mỏ đầy ác ý như nước bẩn tạt thẳng vào người tôi.
Tôi không biểu cảm, coi như không nghe thấy lời nguyền rủa của bà ta, bình thản mở phong bì.
Bên trong là số trang sức vàng từng bị “lấy cắp – bộ ba món vàng cưới của tôi, bộ trang sức mợ tôi tặng, lắc vàng, khoá cổ vàng và cặp bông tai nhỏ của Đoá Đoá – cùng hai cọc tiền mặt được buộc bằng dây chun.
Tôi kiểm đếm nhanh – số lượng trang sức không thiếu, tiền mặt cũng đúng.
Xong xuôi, tôi kéo mép phong bì lại, cầm trong tay.
Mẹ chồng vẫn chưa dừng lại, mắng chửi ngày càng thậm tệ, xoáy quanh hai chủ đề chính:
Tôi là kẻ độc ác, ép bà ta thắt cổ.
Và tôi là cái “bụng vô dụng”, không đẻ nổi thằng con trai, chỉ đẻ ra “đồ ăn hại”.
Bà ta càng chửi càng hăng, nước miếng bắn tung toé suýt trúng mặt tôi, ngón tay gần như chọc vào tận mũi, như thể muốn trút hết nỗi oán hận và sợ hãi dồn nén suốt một tháng qua bằng thứ ngôn từ độc địa nhất.
Những người đang xếp hàng đóng viện phí hay đi ngang qua đều dừng lại, chỉ trỏ bàn tán.
Thấy vậy, bà ta càng được nước làm tới, như thể mình đang đứng trên đỉnh cao đạo đức.
Thế nhưng, đang chửi bới hăng say, giọng bà ta bỗng khựng lại.
Bởi vì bà phát hiện ra… tôi không hề hoảng loạn, xấu hổ hay phẫn nộ như bà ta tưởng tượng.
Ngược lại…
Khoé môi tôi nhếch lên, là một nụ cười lạnh buốt, thậm chí còn mang theo chút mỉa mai.
Bà ta sững lại, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi, không hiểu tại sao tôi lại còn cười được.
Ngay lúc bà ta im lặng chưa đến nửa giây, tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở khoá, bấm số, rồi giơ màn hình lên cho bà ta thấy – trên đó hiện rõ ba con số: 110.
Đồng thời, tôi nói rõ ràng vào điện thoại:
“Alo, 110 phải không? Tôi muốn báo án. Địa điểm là sảnh tầng 1 khu nội trú, Bệnh viện Nhân dân số 1. Có người đang liên tục chửi bới, lăng mạ tôi bằng ngôn từ vô cùng độc ác, tại nơi công cộng, gây tổn hại nghiêm trọng đến danh dự và tinh thần của tôi. Toàn bộ quá trình, tôi đã dùng camera hành trình cá nhân ghi lại đầy đủ bằng chứng. Mong các anh cử người tới xử lý sớm.”
Vâng, là camera hành trình.
Ngay từ khi nhận cuộc gọi của bà ta nói sẽ “đem đồ đến”, tôi đã lường trước sẽ có chuyện.
Một chiếc camera hành trình nhỏ bằng hộp diêm, tôi đã kẹp sẵn vào mặt trong áo khoác, ống kính xuyên qua khe nút áo, âm thầm ghi lại tất cả.
Từ lúc bà ta xông đến ném phong bì, cho đến từng lời mắng chửi thô tục nhất – từng khung hình, từng câu chữ – đều được ghi lại rõ ràng.
Sắc mặt của Trương Ảo Mai lập tức tái mét không còn giọt máu.
Bà ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào chiếc cúc đen nhỏ trên áo tôi, lại nhìn sang chiếc điện thoại đang trong cuộc gọi, môi run rẩy, không thốt ra nổi một lời.
Cảnh sát đến rất nhanh.
Xem qua đoạn video bằng chứng – âm thanh rõ ràng, nét mặt hung dữ của bà ta gây ấn tượng mạnh – cộng thêm vài lời xác nhận từ nhân chứng tại hiện trường, viên cảnh sát chỉ huy cau mày, nói thẳng:
“Bà là Trương Ảo Mai? Bà bị nghi ngờ công khai lăng mạ người khác tại nơi công cộng, mức độ nghiêm trọng. Theo quy định của Luật An ninh trật tự, chúng tôi sẽ triệu tập bà về đồn theo đúng thủ tục. Mời đi theo!”
Trong tiếng gào khóc thảm thiết của bà ta, tiếng “cách” lạnh lẽo của còng tay vang lên, khóa chặt cổ tay Trương Ảo Mai.