Chương 21 - Bí Mật Sau Ngày Tết
21
Nhiều người đến vì cái tên thiên tài vũ đạo từng im hơi lặng tiếng suốt năm năm – Alice – nay chính thức tái xuất.
Bạc Cảnh Sơ khập khiễng bước đi, từng bước tiến vào trong nhà hát.
Thế nhưng, khi anh vất vả len qua dòng người đông nghịt và đến gần quầy tiếp tân, lại bị nhân viên chặn lại.
“Thưa ngài, ngài không được vào.”
“Tại sao?” Anh cau mày, đây là cơ hội duy nhất để anh gặp lại Ôn Tụng Nghi.
Nhà hát này vốn không yêu cầu thư mời, chỉ cần có vé là được vào.
Không ngờ nhân viên lại rút ra một bức ảnh, đối chiếu kỹ lưỡng với khuôn mặt anh, rồi nghiêm mặt nói:
“Do có hành vi quấy rối ác ý với thành viên đoàn múa – cô Alice – ngài đã bị Nhà hát Palermo cấm cửa vĩnh viễn. Xin mời ngài rời đi.”
Bạc Cảnh Sơ đứng sững như tượng, như thể người đang khát cháy cổ trong bóng tối bỗng bị dập tắt ngọn nến cuối cùng.
“Không… không phải như vậy đâu! Nghe tôi giải thích, tôi quen Alice mà, tôi là chồng cô ấy!”
Nhân viên vừa nghe xong thì càng khinh bỉ hơn: “Bạn đời của Alice là ngài Nick. Ngài tưởng tôi là đồ ngốc à?”
Giọng nói tiếng Pháp nghe càng thêm cay nghiệt.
Bạc Cảnh Sơ cuống cuồng rút điện thoại ra, lục lại ảnh cưới của mình và Ôn Tụng Nghi.
“Nhìn đi! Cô ấy thật sự là vợ tôi!”
“Ha ha ha, chúng tôi điều tra từ lâu rồi. Người trong ảnh là Lâm Dự Dao đấy. Có một thành ngữ gọi là ‘cá giả làm ngọc trai’, chính là nói mấy người như các người!”
Nhân viên cười khoái chí, ánh mắt nhìn Bạc Cảnh Sơ càng thêm miệt thị.
“Cút ngay! Đừng chắn đường chúng tôi tiếp khách!”
Anh bị đẩy mạnh sang một bên, chỉ còn biết bám vào cửa sổ nhà hát, cố gắng nhìn vào trong với hy vọng được gặp lại Ôn Tụng Nghi lần cuối.
Hậu trường nhà hát
Ôn Tụng Nghi đã thay xong trang phục biểu diễn, đang được chuyên viên trang điểm vẽ mặt cho buổi diễn sân khấu.
Sau năm năm quay lại sân khấu, cô vẫn không tránh khỏi hồi hộp.
Cô hít thở sâu mấy lần, trong đầu bắt đầu ôn lại động tác và tiết tấu.
Lúc này, cửa phòng hóa trang bị đẩy ra. Một gương mặt tuấn tú vô song xuất hiện trước mặt cô.
“Sao anh lại vào đây?” Cô ngạc nhiên mừng rỡ.
Nick nắm lấy bàn tay đang hơi đổ mồ hôi của cô:
“Anh đợi mãi ở ngoài, lòng cứ thấp thỏm không yên, đành phải vào tận đây xem công chúa của anh thế nào.”
“Đừng sợ, Alice. Anh đã tận mắt thấy em khổ luyện ra sao.
Mỗi lần tập múa là từ sáng đến tối, không luyện đến kiệt sức thì nhất định không chịu rời khỏi phòng tập.
Múa của em giờ đã đạt đến mức hoàn mỹ.
Giờ em chỉ cần làm một việc duy nhất — đó là tận hưởng sân khấu.”
Giọng trầm ấm của anh như có một thứ ma lực, dần dần xoa dịu tâm trạng bất ổn trong lòng
Ôn Tụng Nghi.
Thay vào đó là sự tự tin dâng trào.
Đúng vậy, cô đã sẵn sàng.
Sẵn sàng đối mặt với thử thách mới.
Sẵn sàng bắt đầu một cuộc đời mới.
Sẵn sàng sống cho chính mình, chiến đấu vì chính mình.
Cô cần làm — là tận hưởng quá trình tái sinh này.
Nghĩ thông suốt, ánh mắt Ôn Tụng Nghi trở nên kiên định.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy Nick:
“Cảm ơn anh, vì đã luôn cổ vũ và tin tưởng em.”
Với cô, anh không chỉ là người yêu, mà còn là người thầy, là tri kỷ trong cuộc đời.
Rất nhanh, đã đến giờ biểu diễn của Ôn Tụng Nghi.
Cô bước đến phía sau tấm màn sân khấu, trong mắt lấp lánh cả một dải ngân hà rực rỡ, lặng lẽ chờ đợi màn biểu diễn hoành tráng được mở màn.
Giây tiếp theo, màn sân khấu được kéo lên, ánh đèn rực rỡ chiếu thẳng vào người cô, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Ôn Tụng Nghi khẽ mở mắt, mũi chân khẽ động, bắt đầu xoay người múa như một tinh linh.
Những động tác đã thuần thục đến tận xương tủy cuối cùng cũng hóa thành phần trình diễn điêu luyện, hoàn hảo thể hiện trước khán giả, lập tức khiến cả khán phòng vỗ tay như sấm.
Nhưng cô gái trên sân khấu đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cô đang múa trong chính giấc mơ của mình, từng động tác dứt khoát và mạnh mẽ phá tan mọi u ám trong quá khứ.
Tất cả ánh sáng đều tụ hội trên người cô, vạn người đều dõi theo.
Từng khán giả dưới sân khấu đều nín thở chiêm ngưỡng màn biểu diễn tráng lệ này.
Nick lướt mười ngón tay trên phím đàn piano như bay, giai điệu du dương hòa quyện hoàn hảo với vũ điệu của cô.
Ngoài nhà hát, Bạc Cảnh Sơ ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng ấy, mặc cho gió tuyết rơi kín cả người, khiến nửa người anh đông cứng mà cũng không hề nhúc nhích.
Cô gái trên sân khấu rực rỡ, xinh đẹp, phóng khoáng, tự tin.
Giống hệt lần đầu tiên họ gặp nhau.
Anh đã bao lâu rồi chưa được thấy một Ôn Tụng Nghi như vậy?
Năm năm cô mù lòa ấy, rốt cuộc đã sống ra sao?
Lo lắng, sợ hãi, dè dặt.