Chương 5 - Bí Mật Sau Cánh Cửa Quyền Lực

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi không vạch trần anh ta ngay, mà mượn danh đi du học, âm thầm liên hệ với chú Trần — người tôi tin tưởng tuyệt đối — để giăng ra một tấm lưới lớn.

Tôi cố ý để anh ta tự mãn đến mức không còn giấu giếm tham vọng, rồi chờ đúng lúc, tung đòn chí mạng.

“Chu Tử Ương,” tôi xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng anh ta, “anh nghĩ đám người mà anh gọi là ‘đội ngũ nòng cốt’ ấy, thật sự trung thành với anh đến thế sao?”

Tôi đưa tay ra hiệu, đội trưởng Vương lập tức hiểu ý, bật máy chiếu trong phòng họp.

Màn hình hiện lên từng đoạn ghi âm và video.

“…Tổng giám đốc Chu bảo rồi, chỉ cần lật đổ Lâm Khê, tôi sẽ được thăng chức tăng lương…”

“…Con mụ đó vướng víu quá, vẫn là Chu tổng có bản lĩnh…”

“…Chị Vãn nói rồi, sau này công ty này là thiên hạ của tụi mình…”

Những lời lẽ bẩn thỉu cùng khuôn mặt nịnh nọt, đáng ghê tởm hiện rõ mồn một trước mắt mọi người.

Những kẻ vừa nãy còn hùng hổ đòi nghỉ việc tập thể, giờ mặt mũi xám ngoét, hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống.

“Những người này, bao gồm cả anh, Chu Tử Ương, và cô Tô đây nữa.”

Tôi lạnh lùng cất tiếng, không chút cảm xúc:

“Từ hôm nay, Viễn Tinh sẽ chính thức khởi kiện các người — với các tội danh: gian lận

thương mại, tiết lộ bí mật công ty và lạm dụng chức vụ. Phòng pháp chế của chúng tôi đã

chuẩn bị đầy đủ bằng chứng. Cứ chờ nhận đơn kiện đi.”

“Không! Cô không thể làm thế với tôi!” Chu Tử Ương hoàn toàn sụp đổ, lao đến định túm lấy tôi, nhưng bị đội trưởng Lý một chiêu khống chế, đè chặt xuống đất.

“Lâm Khê! Đồ đàn bà độc ác! Chúng ta là vợ chồng! Sao cô lại đối xử với tôi như vậy?!”

Anh ta gào thét như điên, gương mặt vặn vẹo vì căm hận và tuyệt vọng.

“Vợ chồng?”

Tôi đứng trên cao nhìn xuống anh ta, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mỉa mai.

“Kể từ khoảnh khắc tôi ký vào đơn ly hôn, chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa rồi.”

Tôi lấy từ trong túi ra tập tài liệu cuối cùng, ném thẳng xuống trước mặt anh ta.

Đó là đơn ly hôn tôi đã ký từ lâu, ngày ký chính là hôm tôi rời khỏi đất nước.

“Anh ra đi tay trắng. Chỉ cần anh ký, giữa chúng ta xem như chấm dứt.”

Đây là chút thể diện cuối cùng tôi để lại cho anh ta.

Chu Tử Ương nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận ly hôn, như thể bị rút cạn toàn bộ sức lực, mềm nhũn ngã quỵ dưới sàn.

Còn phía sau anh ta, Tô Vãn khi nghe thấy ba chữ “ra đi tay trắng” thì ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Cô ta nhìn Chu Tử Ương, trong mắt chẳng còn yêu thương, chỉ còn tính toán và ghê tởm.

Đúng lúc ấy, Tô Vãn đột nhiên ôm bụng hét lên đau đớn, cả người mềm nhũn ngã xuống sàn.

“Á! Bụng tôi… đau quá… con tôi…”

Tiếng gào của Tô Vãn vừa sắc vừa chát, khiến mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía cô ta.

Cô ta co quắp dưới đất, mặt trắng bệch, tay ôm bụng chặt cứng, trán lấm tấm mồ hôi, trông vô cùng đau đớn.

“Con tôi… đứa con của tôi…”

Cô ta rên rỉ yếu ớt, nhưng ánh mắt lại căm hận nhìn chằm chằm vào tôi, đầy độc địa:

“Lâm Khê… là cô… chính cô đã hại con tôi… tôi sẽ không tha cho cô…”

Chu Tử Ương sững người trong giây lát, rồi lập tức nhào đến chỗ Tô Vãn, gào lên như phát điên:

“A Vãn! Em sao rồi! Gọi xe cấp cứu mau! Lâm Khê! Nếu con tôi xảy ra chuyện gì, tôi sống chết với cô!”

Trông anh ta lúc này, đúng là ra dáng một người chồng yêu vợ, một người cha lo cho đứa con chưa chào đời.

Cả phòng họp xôn xao. Những “thân tín” vừa bị dội gáo nước lạnh dường như tìm được cơ hội phản công, bắt đầu xì xào bàn tán.

“Trời ơi, làm đến mức khiến người ta sảy thai luôn sao…”

“Dù sao thì đứa bé cũng đâu có tội…”

“Lần này Giám đốc Lâm đúng là hơi quá rồi…”

Ngay cả mấy cổ đông đã quay xe cũng bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp.

Tôi lạnh lùng quan sát vở kịch trước mặt, trong lòng không chút dao động.

Nếu là trước ngày hôm nay, có lẽ tôi còn mềm lòng vì một sinh linh vô tội.

Nhưng bây giờ, tôi không còn tin bất kỳ lời nào, kể cả một dấu chấm, của đôi nam nữ này nữa.

“Thật sao?”

Tôi từ tốn ngồi xuống ngang tầm với Tô Vãn đang nằm, giọng nói nhẹ đến mức chỉ hai chúng tôi nghe thấy.

“Cô chắc chắn trong bụng mình… thực sự có con?”

Cơ thể Tô Vãn khựng lại, đồng tử co rút dữ dội.

Tôi cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng: “Tuần trước cô đi khám ở Bệnh viện Phụ sản thành phố,

thật không may, tôi cũng có một bản kết quả. Chỉ số HCG thấp dưới mức bình thường, siêu âm không thấy túi thai trong tử cung.”

“Chẩn đoán của bác sĩ là — mang thai giả.”

“Tô Vãn, dùng một đứa trẻ không tồn tại để vu khống tôi… cô nghĩ vở kịch này có thể diễn đến bao giờ?”

Sắc mặt Tô Vãn trong tích tắc trắng bệch như giấy, môi run rẩy, chẳng nói nổi một câu.

Tôi không thèm để ý đến cô ta nữa, đứng dậy, ánh mắt quét qua toàn bộ phòng họp.

“Đội trưởng Vương, phiền anh báo cảnh sát. Nói có người gây rối tại công ty, đồng thời có hành vi tống tiền.”

Sau đó, tôi quay sang nhìn Trần Đông Thăng, mỉm cười xin lỗi: “Chú Trần, thật ngại quá, để chú chứng kiến một màn hài kịch như vậy.”

“Không sao.” Trần Đông Thăng khoát tay, ánh mắt đầy tán thưởng.

“Cháu xử lý rất sạch sẽ. Những người như vậy, không đáng để thương hại.”

Ông quay sang trợ lý bên cạnh: “Gọi cho phòng pháp lý. Dùng danh nghĩa Tập đoàn Hoa Thịnh, nộp đơn kiện Chu Tử

Ương. Tội danh: lừa đảo thương mại, cố ý gây tổn thất cho lợi ích của chúng ta.”

Một đòn cuối cùng, kết liễu hoàn toàn hi vọng của Chu Tử Ương.

Anh ta ngồi bệt dưới sàn, mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm: “Xong rồi… tất cả… xong thật rồi…”

Tô Vãn thấy vậy, biết tình thế không thể cứu vãn, cũng chẳng buồn giả vờ nữa.

Cô ta đột nhiên bật dậy, chỉ tay vào Chu Tử Ương chửi như điên:

“Chu Tử Ương! Đồ vô dụng! Anh nói tất cả nằm trong tầm kiểm soát mà? Anh nói sẽ để tôi

làm bà chủ công ty cơ mà? Giờ anh hủy hết rồi đấy!”

“Tuổi xuân của tôi! Danh tiếng của tôi! Anh định đền cho tôi thế nào?!”

Cô ta như con thú điên, lao vào cào cấu đấm đá Chu Tử Ương.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)