Chương 2 - Bí Mật Sau Cánh Cửa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi hít sâu, lập tức gọi cho quản lý trung tâm dưỡng sinh.

Không biết tình trạng con gái ra sao, bây giờ sức khỏe của nó là quan trọng nhất!

Nhưng khi tôi yêu cầu trung tâm tiếp tục phục vụ, đầu dây bên kia lại chua ngoa nói:

“Ông là bố của Tống Vận à? Quả là cha nào con nấy. Con gái ông chỉ là một đứa được tài trợ mà còn dám dùng danh nghĩa Tập đoàn Tống thị để đặt phòng hạng sang thế này?”

“Gia đình nghèo hèn như các người mà bám được nhà giàu là không chịu buông ra hả? Nhưng ông cũng nên quản con gái mình đi!”

“Nó ở tầng cao cấp nhất, mà ngày nào cũng dẫn đàn ông khác nhau về phòng, dơ bẩn muốn chết. Ông bảo người ta nhìn trung tâm chúng tôi ra sao?”

“Cũng may tổng giám đốc Trần thông cảm, đuổi nó đi rồi, để tiểu thư Tập đoàn Tống thị vào ở! Ông mà thương nó thì tự đến mà chăm, đừng ở đó vừa không có tiền vừa bày đặt yêu cầu này nọ…”

Con gái tôi – đứa con mà tôi luôn nâng niu từ nhỏ đến lớn – bây giờ lại bị một lũ người tùy tiện nhục mạ sao!?

Tôi tức đến mức lập tức cúp máy, ra lệnh cho trợ lý tra rõ ngọn ngành.

Chúng dựa vào đâu mà dám nói con gái tôi dơ bẩn?!

Còn Lưu Điềm Điềm từ khi nào lại biến thành “tiểu thư nhà họ Tống” của tập đoàn tôi?!

Trợ lý thấy tôi nổi giận, liền hành động vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong nửa tiếng đã tra rõ mọi chuyện.

Một đoạn video được đưa đến trước mặt tôi, và tôi mới biết toàn bộ sự thật.

Vì Lưu Điềm Điềm khó chịu trong giai đoạn cuối thai kỳ, Trần Đình Hạc bày tiệc để lấy lòng cô ta.

Lũ khốn nạn kia vậy mà lại đem con gái tôi ra làm trò cá cược – xem ai có thể khiến nó sinh non trước!

Ban đầu chúng chỉ dùng miệng mà chửi rủa, buông ra những lời bẩn thỉu không thể nghe nổi.

Trong video, con gái tôi ôm chặt đầu, khóc đến phát run.

Lúc này Lưu Điềm Điềm nhíu mày nói:

“Mấy người vô dụng quá, chỉ biết chửi thôi sao? Vậy thì khỏi đến tham dự tiệc của tiểu thư nhà họ Tống nữa!”

Nghe vậy, cả đám lập tức quay sang nhìn con gái tôi.

Chúng giơ chân lên, đạp mạnh vào bụng con bé, miệng cười man rợ:

“Đừng trách bọn tao, ai bảo mày chọc giận tiểu thư nhà họ Tống cơ chứ? Coi như mày là bàn đạp để tao tiến thân đi!”

Chúng càng lúc càng quá quắt, tìm đủ cách để hành hạ con tôi.

Cho đến khi có kẻ cởi thắt lưng.

Chúng liếc nhau, rồi đồng loạt nhào tới con gái tôi.

Mà suốt từ đầu đến cuối, Trần Đình Hạc chỉ ôm Lưu Điềm Điềm, cùng cô ta cười hả hê!

Tim tôi như bị ai bóp nghẹn, nhưng tôi vẫn phải cắn răng xem hết.

Con gái tôi bị sinh non, vào viện giành giật sự sống để sinh đứa bé ra.

Lưu Điềm Điềm còn tát con bé mấy cái, đắc ý cười nói:

“Tống Vận, mày tưởng có bố giàu thì ghê gớm lắm à? Cũng chỉ sinh ra một đứa con gái lỗ vốn thôi!”

“Tao nói cho mày biết, trong bụng tao là con trai!”

“Tần Hạc chưa từng yêu mày, bọn tao chỉ nhắm đến công ty nhà mày mà thôi. Vì sao tao cũng là đứa được tài trợ, mà mày lại là tiểu thư nhà giàu? Từ nay những ngày tốt đẹp của mày, tao sẽ cướp hết!”

Nhìn con gái yếu ớt, nằm trên giường bệnh cắn răng không dám khóc, tim tôi như bị bỏ trên chảo dầu mà chiên nát.

Tôi chợt nhớ đến mỗi lần gọi video cho con, trước khi tắt máy, nó luôn như muốn nói điều gì nhưng rồi lại chỉ cười:

“Bố cứ yên tâm làm việc nhé, nhưng cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đó.”

Không ngờ nó lại phải một mình chịu đựng nhiều đau khổ đến thế!

Tôi thầm thề, nhất định sẽ khiến từng kẻ đã bắt nạt con gái tôi phải trả giá đắt!

Đúng lúc này, thư ký nhắc nhở – máy bay đã hạ cánh.

Xe đón tôi đã chờ sẵn từ trước.

Chúng tôi vội vã lên đường đến trung tâm dưỡng sinh sau sinh, nhưng giữa đường lại nhận được cuộc gọi từ bên đó.

Vẫn là giọng điệu chua ngoa của tên quản lý trước đó:

“Bố của Tống Vận, khi nào ông đến đón con gái đi? Trung tâm chúng tôi chỉ tiếp đón khách quý thôi, chứ nhà quê như các người, nếu không nể mặt Tập đoàn Tống, tôi thật chẳng muốn dây dưa.”

“Vừa rồi Tổng giám đốc Trần và tiểu thư nhà họ Tống đã dặn tôi rồi, nói bố của Tống Vận dám đắc tội với họ, nên chúng tôi chẳng cần phải tử tế với con bé nữa.”

“Giờ con gái ông đang ở dưới tầng hầm, gào khóc loạn cả lên. Lúc thì than không có cơm nước, lúc thì kêu nóng nực. Hừ, không có mệnh làm công chúa mà cứ ra vẻ! Trong phòng chẳng phải có đường ống nước đó sao, đồ ăn thừa ở thùng canh ngoài bếp nó ra lấy mà ăn…”

Tôi lạnh lùng cắt ngang lời bà ta:

“Tôi khuyên bà tốt nhất là ngay lập tức đối xử tử tế với con gái tôi, nếu không lát nữa bà sẽ chết rất thảm!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)