Chương 8 - Bí Mật Sau Cánh Cửa

Chỉ tiếc là tôi đã sống quá lâu trong màn sương tình yêu mà Cố Cẩn Hành giăng ra.

Lâu đến mức tôi chẳng còn phân biệt nổi tình yêu anh ta dành cho tôi là thật hay giả.

Anh đầu tư từng bộ phim chỉ để tôi được làm nữ chính, giúp tôi thực hiện giấc mơ diễn xuất.

Chỉ vì tôi ghen, anh sẵn sàng rút lui về hậu trường.

Mỗi lần đi ngoài đường, anh luôn chắn bên ngoài để tôi đi phía trong.

Còn nói:

“Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, anh muốn bảo vệ Đường Đường của anh thật an toàn.”

Anh từng nói sẽ yêu tôi đến mức đánh đổi cả tính mạng.

Thế nhưng, anh cũng biết rất rõ việc lén lút sau lưng tôi sẽ gây tổn thương nghiêm trọng đến mức nào.

Mà anh vẫn làm.

Rốt cuộc là từ khi nào… mọi thứ đã bắt đầu thay đổi?

Tôi cũng không rõ bắt đầu từ khi nào.

Và giờ thì tôi cũng chẳng còn hứng thú truy cứu nữa.

Ít nhất, từ lúc anh ta mua bản quyền bộ phim Tình Yêu Muộn Màng, tôi đã nên nhận ra —

ý định ban đầu của anh ta, chỉ là để nâng đỡ một người phụ nữ khác.

Sau khi sang nước ngoài, tôi có một thân phận mới, bắt đầu phụ dì làm việc ở nhà hàng.

Tôi bắt đầu có ý thức muốn quên Cố Cẩn Hành, muốn gạch tên anh ta khỏi thế giới của mình, một lần và mãi mãi.

Chỉ là… đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, vẫn không kìm được mà nhớ lại những chuyện đã qua.

Năm đó, khi anh mắc bệnh trầm cảm, là tôi ở bên cạnh, kiên nhẫn từng chút một kéo anh ra khỏi bóng tối.

Cố Cẩn Hành từng nói, tôi chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.

Không có tôi bên cạnh, anh ăn không ngon, ngủ không yên.

Anh nói, cả đời này sẽ coi tôi như báu vật.

Nói rằng… sẽ không bao giờ phản bội tôi.

Thế mà cuối cùng… vẫn nuốt lời.

Công ty của Cố Cẩn Hành nghĩ ra một cách: chỉ cần tôi đứng ra làm rõ, nói hai đoạn video giường chiếu kia là sản phẩm cắt ghép, tinđồn thất thiệt, mọi thứ sẽ được xóa bỏ.

Nhưng họ không tìm được tôi.

Thậm chí… họ cũng không tìm thấy Cố Cẩn Hành.

Từ ngày tôi biến mất, ngày nào anh ta cũng vùi đầu trong quán bar, lấy từng chai rượu để dìm mình trong men say.

Anh không dám trở về nhà.

Không dám đối mặt với căn phòng trống trải lạnh lẽo.

Không dám chấp nhận một cuộc sống… không còn tôi.

Trợ lý gọi điện cho anh liên tục.

Cố Cẩn Hành trong cơn tức giận, vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng, đã xóa luôn cả tài khoản Weibo.

“Đừng gọi cho tôi nữa!

Không có Đường Đường, tôi không thèm cái giới giải trí này!”

“Tôi chỉ muốn Đường Đường quay về thôi…”

Anh ôm chai rượu, bật khóc nức nở trước bức ảnh của tôi trong điện thoại.

Còn ở nhà… không còn một tấm ảnh nào của tôi nữa.

Trước khi rời đi, tôi đã gom hết toàn bộ ảnh chụp có tôi,mang đến bãi rác thiêu hủy sạch.

Kể cả ảnh cưới, tôi cũng mang đi thiêu hủy.

Tề Tiên Tiên tìm đến Cố Cẩn Hành khi anh ta đang say khướt, định nhân cơ hội chen chân vào.

“Anh Cẩn Hành, chẳng phải anh cũng yêu em sao?

Lâm Dĩ Đường không còn yêu anh nữa đâu.

Cô ta đã bị anh tổn thương quá sâu, sẽ không bao giờ quay lại nữa!”

“Anh mở mắt ra nhìn cho rõ đi.

Loại phụ nữ như cô ta, hám danh hám lợi, chỉ có em mới thật lòng yêu anh…”

“Chỉ cần anh đồng ý ký vào đơn ly hôn, kết hôn với em, em sẽ giúp anh chứng minh mọi thứ chỉ là tin đồn, là video cắt ghép mà thôi!”

Cố Cẩn Hành lạnh lùng ngẩng đầu, thẳng tay đẩy Tề Tiên Tiên ra.

“Cút! Biến khỏi mắt tôi!”

Anh không những không làm theo lời trợ lý, đi xử lý truyền thông, gỡ bỏ những đoạn video đang bị phát tán khắp nơi.

Ngược lại, anh cứ lặp đi lặp lại xem chúng.

Thì ra, khi đứng ở góc độ của Lâm Dĩ Đường mà nhìn vào những cảnh tượng phản bội đó, nỗi đau lại thấu tận tim gan đến mức nào.

Những ngày qua… mình đã làm những chuyện gì thế này?

Anh từng có một tấm chân tình, từng thề thốt:

“Biển nước mênh mông, anh chỉ múc một gáo.

Cả đời này, chỉ ở bên vợ anh mà đi đến cuối con đường.”

Nhưng rồi, trên con đường mang tên “cuộc đời”, vẫn có quá nhiều cám dỗ chực chờ.

Chỉ một phút lòng dao động… đã đi sai một bước.

Và bước đó, đẩy anh rơi thẳng xuống vực sâu không đáy.

Anh hối hận vô số lần, hối hận vì đã làm ra chuyện có lỗi với Lâm Dĩ Đường.

Nhưng một khi đã có lần đầu phản bội, cái cảm giác kích thích ấy giống như một hạt giống, âm thầm lớn dần trong lòng thành một cái cây cao ngất.

Đến mức, anh hết lần này đến lần khác lén lút sau lưng vợ, lén gặp nữ nghệ sĩ.

Gương mặt từng khiến anh say mê không dứt, giờ đây chỉ khiến anh muốn tự tay cào nát nó đi.

“Tất cả là do cô quyến rũ tôi…

Cút đi!”

Cố Cẩn Hành nhấc chai rượu lên, đập mạnh về phía Tề Tiên Tiên.