Chương 8 - Bí Mật Sau Cánh Cửa
Sau khi tiền được chuyển, tôi dẫn theo luật sư và cảnh sát quay về nhà thu dọn đồ đạc.
Căn phòng của tôi đã bị tiểu tam chiếm mất, đồ đạc của tôi thì không biết bị vứt đi đâu rồi.
Thôi vậy, mấy thứ từng bị họ đụng vào rồi thì cũng chẳng cần giữ làm gì nữa.
Trước khi rời đi, tôi không nhịn được cảm giác buồn nôn, phải chạy ra ngoài nôn khan một trận.
Sợ mẹ chồng nghi ngờ gì, tôi chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Thật ra tôi không cần phải quay về lần này.
Chỉ là muốn lấy mấy thùng sách — may mà bọn họ coi thường, không thèm đụng đến.
Trong đó có 10 triệu tiền mặt tôi âm thầm tích cóp giấu suốt những năm qua.
Hôm đó, tôi chính thức làm thủ tục ly hôn với Tống Hạo. Tiểu tam cũng có mặt.
Một tay cô ta khoác lấy cánh tay Tống Hạo, tay kia vuốt ve bụng mình, ánh mắt hả hê nhìn tôi đầy khiêu khích.
Chắc cô ta vẫn chưa biết Tống Hạo bị thương ở đâu đâu nhỉ?
Tống Hạo, anh đã chuẩn bị tinh thần chưa?
Câu “ác giả ác báo”, quả nhiên không sai.
Ngày hôm sau ly hôn.
Tiểu tam biết chuyện Tống Hạo bị tai nạn, lập tức làm loạn.
Phải sống cả đời với một người đàn ông bất lực, đương nhiên cô ta không muốn cưới nữa.
Nhưng mọi chuyện đâu còn do cô ta quyết định — cô đang mang đứa con duy nhất của Tống Hạo, mẹ anh ta sao có thể để cô ta rút lui?
Kết quả, tiểu tam âm thầm bỏ trốn.
Cô ta chạy thẳng đến bệnh viện phá thai.
Khi Tống Hạo và mẹ anh ta đến nơi, thì đứa bé đã bị phá rồi.
Mẹ Tống Hạo ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau khi được cấp cứu tỉnh lại, bà ta còn đón nhận một cú sốc lớn hơn nữa.
Tiểu tam nói: “Đứa bé trong bụng tôi không phải con của Tống Hạo, là của bạn trai cũ.”
Lúc đó cô ta chỉ thấy điều kiện của Tống Hạo tốt, nên định để anh “nuôi con tu hú”.
Ai ngờ… anh ta lại bị bất lực.
Để chứng minh, cô ta còn đưa ra giấy xét nghiệm ADN của bệnh viện.
Kết quả đúng là: không phải con của Tống Hạo.
Mẹ anh ta vừa tỉnh lại, suýt nữa lại ngất lần nữa.
Ngay lúc đó, tiểu tam lại lạnh lùng buông một câu:
“Vợ cũ của anh không phải cũng đang mang thai sao?”
Mẹ Tống Hạo chợt nhớ ra — sau chuyến công tác trở về, bà từng thấy tôi hay buồn nôn.
Nhưng khi ấy cả nhà chỉ mải nghĩ cách ép tôi ra đi tay trắng, chẳng ai để tâm.
Họ còn bảo tôi “giả vờ yếu đuối”.
Tống Hạo tìm đến tôi… đúng lúc tôi đang ở sân bay.
Tôi đưa cho anh ta ba tờ giấy: một tờ siêu âm, một giấy xác nhận phá thai và một tờ xét nghiệm ADN.
Đứa bé là con của anh ta.
Nhưng tôi đã phá bỏ rồi.
“Hôm đó, tôi về sớm từ chuyến công tác là để nói với anh chuyện này.”
“Lúc anh và mẹ anh nói chuyện ngoài phòng khách, tôi ở trong phòng ngủ.”
Tống Hạo sụp đổ, ôm mặt khóc nức nở.
Tôi không quay đầu lại.
Cảm ơn ông trời.
Người có phúc sẽ không bước vào nhà không có phúc.
Mẹ anh ta sau khi biết chuyện, tức đến mức phải nhập viện, nửa người liệt luôn.
Tôi gửi đơn tố cáo Tống Hạo, gửi toàn bộ bằng chứng trong tay đến đơn vị nơi anh ta làm việc.
Không rõ vì sao, những tài liệu này bị tung lên mạng, lan truyền chóng mặt.
Tống Hạo mất việc.
Nghe nói anh ta đang dò hỏi tung tích của tôi.
May mắn là tôi đã cắt đứt mọi liên lạc, chuyển đến sống ở một thành phố rất xa.
Sau cùng, nghe đồn Tống Hạo tìm đến tiểu tam, hai người xảy ra xô xát.
Một người bị hủy dung, một người tàn tật.
…
Một tháng sau.
Tôi đứng trước một thành phố xa lạ nhưng sôi động, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.
Từ nay về sau—
Thế giới này… lại một lần nữa rộng mở trước mắt tôi.