Chương 10 - Bí Mật Sau Cánh Cửa
Một loạt câu hỏi của tôi khiến sắc mặt Cố Dĩnh và Lương Đình Sinh tối sầm lại.
Hai đứa đó ấp úng: “Chuyện của Tiểu Bảo… để tính sau đi, chờ có điểm thi đã rồi quyết định.”
Tôi “chân thành” nhắc nhở: “Chuyện con cái không thể tính sau được. Tiểu Bảo thế này, chị là mẹ thì phải nghĩ đến tương lai của nó.”
Tôi biết Cố Dĩnh nghe lọt tai rồi.Tiểu Bảo đã thành phế nhân.Kiếp trước, lúc nó còn lành lặn, cô ta đã không muốn làm mẹ.
Giờ thì càng không thể mong cô ta toàn tâm toàn ý nuôi con nữa.
Tôi đoán không sai — cô ta sẽ không nhịn được mà “động tay động chân” với Lương Đình Sinh sớm thôi.
Tối đó, tôi đi ngủ sớm như mọi khi.Lương Đình Sinh vào phòng nhìn tôi vài lần.
Sau khi chắc chắn tôi đã ngủ, hắn mới rón rén rời khỏi phòng.
Tôi mở mắt, nghe tiếng bước chân hắn rời đi, môi nhếch lên cười lạnh.
Chờ khoảng mười lăm phút, tôi nhẹ nhàng rời giường, lặng lẽ đi ra ngoài.
Sân sau của căn nhà nơi Cố Dĩnh ở vẫn còn sáng đèn, cổng không đóng kín.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, đi tới sát cửa sổ.Bên trong, vọng ra những âm thanh nhục nhã khó nghe nổi.
Tôi nhếch môi cười lạnh, quay đầu bước ra cửa, ôm một bó củi khô, rồi châm lửa.
Chỉ chốc lát, khói đen bốc lên nghi ngút.
Tôi hét lớn: “Cháy rồi! Cứu hỏa! Nhà cháy rồi!”
Giữa đêm khuya yên tĩnh, giọng tôi vang cao, lan xa khắp xóm.
Chẳng bao lâu sau, hàng xóm xách xô chậu từ khắp nơi ùa tới, xông thẳng vào căn nhà của Cố Dĩnh để dập lửa.
Ngọn lửa đã lan đến cả khung cửa sổ, một người đá mạnh cửa xông vào.
Và thế là…
Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh, không một mảnh vải che thân, hiện ra giữa đám đông.
20
Tôi đứng giữa đám người, lặng lẽ nhìn khuôn mặt hoảng loạn, nhếch nhác của hai kẻ trơ trẽn đó.
Cả hai trần truồng, rối loạn, tay chân luống cuống, ánh mắt dại đi vì xấu hổ.
Lửa được dập tắt rồi, nhưng không ai chịu về, ai cũng đứng lại xem tiếp kịch vui.
Tôi xô đám đông sang hai bên, bước tới trước mặt hai người bọn họ, rồi vung tay tát liên tục hai bên mặt mỗi đứa!
Bốp! Bốp!
“Lũ chó đẻ!
Chúng mày vụng trộm sau lưng tao bao lâu rồi? Tại sao lại đối xử với tao như thế hả?!”
Mặt Lương Đình Sinh bị tôi tát đến sưng đỏ, anh ta sửng sốt đến mức đờ người, vậy mà vẫn cố giải thích:
“Gia Ninh! Không phải như em nghĩ đâu! Thật sự không phải như vậy!”
Tôi gào lên: “Còn không như em nghĩ? Không mặc nổi một mảnh vải, nằm lăn lộn với nhau mà còn chối à?
Lương Đình Sinh, anh là đồ khốn nạn! Anh quá đáng lắm rồi!”
Tôi trút hết mọi căm hận của hai kiếp người lên hắn — tát, cào, cấu, thậm chí là cắn.
Lương Đình Sinh bị tôi đánh đến mặt mũi bê bết máu, mũi miệng đều rướm đỏ.
Cố Dĩnh đau lòng đến mức muốn can ngăn, tôi không để yên cho cô ta.
Tôi túm tóc Cố Dĩnh, đẩy ngã xuống đất, giáng thêm cho một trận tơi bời.
Cô ta bị tôi đánh đến mức không còn chỗ nào lành lặn, mặt mũi sưng vù, ánh mắt tràn đầy hận độc:
“Là cô giở trò đúng không?! Dương Gia Ninh, con tiện nhân này!”
Sự việc này gây chấn động lớn — Trong thời đại này, quan hệ nam nữ bất chính có thể bị đi tù!
Chuyện giữa Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh không thể che giấu, ngay hôm sau Lương Đình Sinh bị cơ quan thông báo đình chỉ công tác để kiểm điểm.
Tương lai phía trước của hắn, mù mịt không thấy lối.
Còn Cố Dĩnh thì chưa qua nổi kỳ thực tập, giờ lại vướng bê bối dơ bẩn như vậy, đương nhiên bị đuổi việc ngay lập tức.
Khắp nơi đều truyền tai nhau chuyện của họ.
Ai cũng thêm mắm dặm muối kể về việc hai người vụng trộm sau lưng tôi, có người còn nói đêm nào cũng lén lút ngay trong nhà tôi khi tôi đã ngủ.
Danh tiếng của cả Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh thối không ngửi nổi.
Mẹ chồng tôi gần như phát điên vì tức.
Lúc Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh lén lút gian díu, bà ta còn đang ở bệnh viện chăm Tiểu Bảo bị tai nạn, nên không hề biết chuyện.
Đến khi biết tôi là người khiến con trai và “con dâu” bà ta thân bại danh liệt, bà ta tìm tới tôi gây sự.
Bà ta vẫn nghĩ tôi là Dương Gia Ninh yếu đuối, nhu nhược ngày nào, nên chỉ tay vào mặt tôi, chửi không ngớt:
“Tất cả là do cái đồ sao chổi như mày! Mày hại con tao mất hết mọi thứ! Để xem mày sống thế nào không có nó nuôi?!”
Tôi chẳng nương tay — Ngay khi bà ta còn đang chỉ tay vào mặt tôi, tôi vung tay tát cho một cái trời giáng.
Bà ta bị tát đến mức chóng váng, loạng choạng, tay run lên, miệng lắp bắp:
“Cô… cô dám đánh tôi? Đồ bất hiếu! Tôi sẽ báo công an!”
Tôi khoanh tay, cười lạnh:
“Cứ đi báo đi! Tôi đứng đây chờ bà!”
“Đồ bất hiếu mất nết! Tôi sẽ kiện cô tội đánh người lớn!”
Tôi ngắt lời bà ta, ánh mắt băng giá: “Bà kiện đi! Nhưng trước đó để tôi nhắc bà một chuyện. Con trai bà không nói à? Rằng tôi và hắn chưa từng đăng ký kết hôn?”
Bà ta sững người: “Cái… cái gì cơ?”
“Phải. Con trai bà đã đăng ký kết hôn với Cố Dĩnh rồi. Hắn lừa tôi, Tôi và hắn chẳng có giấy tờ hôn thú hợp pháp nào cả!”
Ánh mắt mẹ chồng tôi lập tức sáng bừng như bắt được vàng:“Nói vậy thì… con trai tôi với Cố Dĩnh mới là vợ chồng hợp pháp?
Vậy… nó không phạm pháp? Còn có thể cứu được công việc?!”
Bà ta phấn khởi như thấy được con đường sống.Tôi đứng sau, lạnh lùng cười khẩy không ngừng.
21
Mẹ chồng tôi không tin tôi hoàn toàn, lập tức chạy đi hỏi Lương Đình Sinh.
Và hắn… quả thực xác nhận lời tôi nói là sự thật — tôi và hắn không phải vợ chồng hợp pháp.
Bà ta sung sướng đến mức như trút được gánh nặng, lập tức hối thúc hắn đi giải thích để cứu lấy công việc.
Lương Đình Sinh như người chết đuối vớ được cọc, liền quay sang vừa khóc vừa quỳ lạy xin tôi tha thứ:
“Gia Ninh… người anh yêu từ đầu đến cuối luôn là em! Tất cả là do Cố Dĩnh giăng bẫy, em ấy ép anh!
Hôm đó anh say, bị cô ta dụ dỗ rồi dùng chuyện đó uy hiếp, dọa sẽ tố anh cưỡng bức nếu không ký kết hôn.
Anh sợ mất em, không dám nói ra… Anh cũng là nạn nhân! Anh bị ép!”