Chương 7 - Bí Mật Sau Cái Chết

“Không… không phải như vậy!” – Nguyễn Uyển Uyển cắn răng đứng dậy: “Hạ Cẩn đã chết, chúng tôi đâu ngờ có ngày hôm nay. Đưa được chừng đó bằng chứng là cố gắng lắm rồi. Tin hay không là chuyện của các người!”

Tôi nghe xong cười nghiêng ngả, quay sang thẩm phán:

“Thưa chủ toạ, cô ta mạnh miệng thật đấy, ngụy biện, xem thường pháp luật. Phiền ngài giáo dục giúp!”

Luật sư tôi cũng phụ họa ngay: “Chúng tôi không tin.”

Bốn người bên nguyên đơn chỉ biết trừng mắt nhìn nhau, bà Hạ trợn trừng mắt như sắp đảo ngược con ngươi mà vẫn không nghĩ ra được bằng chứng gì khác.

Tôi huých nhẹ luật sư, nháy mắt ra hiệu.

Luật sư tôi phụng phịu: “Còn nữa à? Cái này phải tính thêm phí đấy!”

“Tất nhiên rồi!” – tôi làm ký hiệu “OK” bằng tay.

Luật sư tôi vừa nói vừa lôi ra một chiếc túi nhựa nhỏ, giơ lên:

“Nếu bên nguyên đơn không thể đưa ra bằng chứng, thì bên chúng tôi thiện tâm giúp một tay.”

10

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào túi nhựa.

Bà Hạ hét lên: “Tóc? Của ai?”

“Tất nhiên là của chồng tôi – Hạ Cẩn rồi!” – tôi mỉm cười – “Trước khi hỏa táng, tôi đã giữ lại một ít tóc làm kỷ niệm. Không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến.”

Xì, thật ra là do tôi đa nghi nên mới cắt giữ sẵn từ sớm.

Cả đám bên kia đều há hốc mồm, Nguyễn Uyển Uyển suýt đứng không vững.

Nhưng vì không biết Nguyễn Uyển Uyển đang gạt mình, bà Hạ còn cười nhạo tôi: “Cô làm thế chẳng khác gì mang tin vui đến cho tôi! Ha ha ha…”

“Vừa nói xong mà, tích đức làm việc thiện đấy mà!” – tôi nhìn bà ta: để xem bà còn cười được bao lâu.

Lúc lấy mẫu tóc của đứa bé, Nguyễn Uyển Uyển lập tức chắn đường: “Tôi phản đối! Tôi không đồng ý!”

Bà Hạ gắt lên: “Phản đối cái gì? Làm rõ chuyện đi rồi tính. Không rõ ràng ai tin nổi cô?”

Nguyễn Uyển Uyển ôm đứa bé: “Thôi bỏ đi… cắt tóc xong trông con bé xấu lắm…”

“Tránh ra!” – bà Hạ nổi máu hung, xô mạnh Nguyễn Uyển Uyển ra rồi lao đến túm tóc đứa bé.

Thẩm phán gõ bàn mạnh: “Không được dùng vũ lực! Đương sự không đồng ý thì không được ép buộc!”

Bà Hạ chẳng thèm nghe, đã tức lộn gan, vẫn cưỡng ép kéo đứa bé lại cắt tóc.

Bé gái hai tuổi hét lên một tiếng “oa!” rồi khóc toáng lên, nghe mà đau lòng.

Nguyễn Uyển Uyển hoảng loạn lao đến cản, lỡ tay đẩy bà Hạ ngã lăn ra đất.

Bà Hạ ngã đau, đầu đập xuống đất, chảy cả máu.

Ông Hạ thấy vậy thì cuống lên, xông tới tát Nguyễn Uyển Uyển một cái rõ đau: “Chúng tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cô, sao cô lại dám ra tay?”

Cảnh sát toà lập tức xông vào, chia tách cả ba người ra.

Nguyễn Uyển Uyển ôm bên má đỏ ửng, vừa khóc vừa nói:

“Tôi nói là không làm giám định nữa, như vậy không được sao? Không chia được tài sản thì thôi, sao lại phải làm khổ đứa trẻ?”

Bà Hạ chẳng màng đau đớn, lập tức cất giọng sắc bén:

“Chính là cô cầu xin chúng tôi giúp cô mà! Con cô với A Cẩn cũng là cháu nội tôi, giờ lại quay sang đổ lỗi cho chúng tôi?”

Hiện trường bắt đầu lộn xộn, thẩm phán lên tiếng:

“Trật tự! Hành vi vừa rồi cấu thành hành vi hành hung người khác! Tôi đã nói rõ, nếu đương sự không đồng ý xét nghiệm ADN thì không ai được phép ép buộc!”

Luật sư của tôi tiếp lời:

“Tất nhiên, nếu một bên từ chối xét nghiệm, tòa hoàn toàn có thể suy đoán rằng bên còn lại đã chứng minh được yêu cầu.”

“Nghe thấy chưa? Còn chần chừ cái gì nữa?” – bà Hạ quát Nguyễn Uyển Uyển.

Nhưng Nguyễn Uyển Uyển như không nghe thấy gì, quay sang thẩm phán nói:

“Tôi từ bỏ quyền thừa kế. Coi như xong đi.”

Thẩm phán nhìn sang ông bà Hạ, hai người gần như đồng thanh:

“Chúng tôi vẫn yêu cầu xét nghiệm! Chúng tôi cũng là nguyên đơn!”

Nguyễn Uyển Uyển đã bối rối tới mức không thể kiểm soát được nữa, và câu cô ta nói ra khiến cả phòng xử choáng váng.