Chương 6 - Bí Mật Ngày Tết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Một tấm là Giấy báo nguy cấp của cha tôi – ba chữ “xuất huyết não” đập thẳng vào tim người xem.

Một tấm là hóa đơn viện phí cập nhật hằng ngày tại ICU – dãy số dài đằng đẵng như những giọt máu không thành tiếng.

Xong tất cả, tôi mở điện thoại.

Truy cập vào những nhóm từng bị họ bôi nhọ tôi đến đen kịt – nhóm gia đình, bạn bè chung, nhóm cựu sinh viên đại học.

Rồi tôi nhấn nút gửi.

Thế giới lặng đi trong ba giây.

Ba giây sau, điện thoại tôi rung lên điên cuồng như phát cuồng.

Tin nhắn, cuộc gọi đổ về như vỡ đê.

Những người họ hàng từng hùa nhau gọi tôi là “bất hiếu”, “độc ác”, “vô ơn”, nay như bị tát vào mặt tập thể.

“Trời ơi! Đây mới là sự thật sao? Nhà Vương Tú Liên đúng là không còn nhân tính!”

“Dám dùng tiền cứu mạng của sui gia để mua xe cho con gái? Rồi còn vu oan giá họ? Tao khinh!”

“Lâm Vi, tụi tao trách nhầm mày rồi… Mẹ Trương Hạo đúng là cầm thú!”

Dư luận – trước bằng chứng thép – đã hoàn toàn đảo chiều.

Nhưng — cơn bão thật sự mới chỉ bắt đầu.

Ba giờ chiều, tôi nhận được một cuộc điện thoại ngoài dự đoán.

Là mẹ chồng tương lai của Trương Lệ – bà thông gia tương lai.

Giọng bà ta sắc bén, đầy phẫn nộ — như một con dao nhúng độc, sẵn sàng đâm tới…

“Cô là Lâm Vi phải không? Tôi đã xem bức ảnh đó rồi!”

“Nghe cho rõ, nhà tôi đã dắt con trai đến thẳng nhà họ Trương!”

“Dù con trai tôi có tệ thế nào, cũng tuyệt đối không thể cưới con gái của một gia đình lừa đảo, dám lấy tiền cứu mạng của nhà người ta mua xe làm sính lễ!”

“Tôi đã nói thẳng với con mụ Vương Tú Liên đó rồi – chiếc xe đó phải bán đi ngay, tiền phải trả lại đủ cho cô! Sính lễ và ba món nữ trang nhà tôi đưa, không được thiếu một món nào! Nếu không trả – thì đừng có trách tôi đưa ra tòa!”

Cuộc gọi chấm dứt.

Tôi lặng im nghe tiếng tút dài trong ống nghe, trong lòng không gợn sóng.

Đánh vào gốc rễ.

Không phải các người sĩ diện nhất, thương con nhất sao?

Vậy thì tôi sẽ xé rách cái sĩ diện đó ra, đạp dưới chân, để “bảo bối con gái” của các người trở thành trò cười mà ai ai cũng nhổ nước bọt.

Domino, một khi miếng đầu tiên đã đổ, thì những miếng còn lại chỉ là vấn đề thời gian.

Sáng hôm sau, tôi nhận được thông báo chính thức từ phía cảnh sát:

“Cô Lâm Vi, dựa trên bằng chứng mới cô cung cấp, chúng tôi đã chính thức lập án điều tra tội lừa đảo và vu khống đối với bà Vương Tú Liên và anh Trương Hạo.”

Tôi cầm điện thoại, bình tĩnh nói một tiếng:

“Cảm ơn.”

Buổi chiều, đơn vị công tác của Trương Hạo cũng gọi đến.

Là người từ Ủy ban kỷ luật của doanh nghiệp nhà nước nơi anh ta làm việc.

“Đồng chí Lâm Vi, về việc vị hôn phu của cô – Trương Hạo – bị tình nghi phạm tội và gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội, đơn vị chúng tôi rất coi trọng sự việc này.”

“Sau khi cân nhắc, chúng tôi quyết định tạm đình chỉ công tác đối với Trương Hạo từ hôm nay để phối hợp điều tra. Kết quả xử lý cuối cùng sẽ căn cứ theo phán quyết của tòa án.”

Thứ anh ta đánh mất, không chỉ là một công việc.

Mà còn là cái “bát sắt” – niềm tự hào của cả gia đình anh ta – và sự thể diện bấy lâu xây dựng.

Còn bên Trương Lệ, thì xảy ra một màn hỗn loạn.

Cô ta bị gia đình chồng sắp cưới mang hết sính lễ trả lại tận nhà, trước mặt hàng xóm láng giềng.

Người đàn ông từng cưng chiều cô ta như công chúa, nay chỉ thẳng mặt mà mắng:

“Nhà cô đúng là đỉnh! Dám lừa cả nhà tôi! Mua xe bằng tiền mồ hôi nước mắt của nhà người khác mà còn coi như không có gì? Thứ đen đủi!”

Cuộc hôn nhân ấy – chính thức tan tành.

Nhà họ Trương, chỉ sau một đêm, đã trở thành trò cười lớn nhất trong vòng mười dặm.

Những họ hàng từng giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, mắng chửi tôi không tiếc lời, giờ đây như gặp ôn dịch, thi nhau né tránh nhà họ Trương.

Điện thoại kêu không ngừng.

Nhưng lần này – không phải gọi cho tôi.

Mà là gọi cho Trương Hạo và Vương Tú Liên:

Gọi đòi nợ, gọi tuyên bố cắt đứt quan hệ, gọi chửi mắng vì làm mất mặt dòng họ.

Tất nhiên, cũng có vài kẻ “tự cho mình là người hòa giải” gọi cho tôi:

“Vi Vi à, chuyện đến mức này rồi, chắc cũng đủ rồi đó con.”

“Trương Hạo chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, cho nó một cơ hội đi, đừng phá hủy cả đời nó.”

“Chuyện nên hóa giải chứ đừng căng thẳng. Dù sao cũng từng là thông gia, hà tất phải làm tuyệt tình vậy?”

Tôi không tranh luận lấy một câu.

Chỉ nhàn nhạt đáp:

“Chú ạ, ba cháu vẫn đang nằm ICU, bác sĩ dặn cần tuyệt đối yên tĩnh để hồi phục.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)