Chương 6 - Bí Mật Năm Này

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bữa cơm năm nào trong tầng hầm anh tự tay nấu cho cô, giờ nhớ lại, so với nỗi nhục trước mặt, nào có gì khác biệt.

Thân thể Thẩm Tòng Linh run nhè nhẹ, ngay khoảnh khắc cô sắp bùng nổ, bàn tay Cố Diễn Chi dưới gầm bàn nhanh chóng siết chặt cổ tay cô.

Anh nghiêng đầu, hạ thấp giọng:

“Tòng Linh, nhẫn nhịn đi. Ông ấy ung thư gan giai đoạn cuối, chẳng còn bao ngày nữa. Cảm xúc bất ổn là chuyện bình thường, đừng chấp nhặt, hm?”

Anh ngừng lại, ngón tay khẽ vuốt lên cổ tay lạnh ngắt của cô, giọng mềm xuống:

“Đợi về nhà, em muốn nổi giận thế nào cũng được.”

Thẩm Tòng Linh giật mạnh tay ra, cái chạm kia khiến cô chỉ thấy buồn nôn.

Cô không nói một lời, xoay người rời khỏi phòng bao.

Nước mưa lạnh buốt quất vào mặt, vẫn không thể xua đi ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt trong tim, cũng chẳng làm tan đi cái lạnh cắt da tận xương.

Trong gương, gương mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe, như một kẻ điên đáng thương.

Cánh cửa khẽ mở.

Lâm Nhiễm bước vào, trên mặt đầy lo lắng và áy náy:

“Cô Thẩm, xin lỗi, thật sự xin lỗi! Ba em sau khi bệnh tật tính tình thay đổi thất thường, ông ấy không cố ý đâu, xin cô đừng để trong lòng.”

Thẩm Tòng Linh khóa vòi nước, ngẩng đầu, qua gương nhìn bóng cô gái phía sau, người vẫn còn bị che mắt trong vòng lừa dối.

Cô bỗng bật cười.

“Ông ấy không cố ý.” Cô xoay người, đối diện trực diện với Lâm Nhiễm.

“Vậy còn Cố Diễn Chi thì sao? Anh ta cũng không cố ý sao?”

Lâm Nhiễm sững sờ:

“Cố tiên sinh? Chuyện này liên quan gì tới anh ấy chứ?”

6

“Lâm Nhiễm,” Thẩm Tòng Linh ngắt lời, giọng băng lạnh, “nhìn thẳng vào mắt tôi và nói đi, cô thật sự tin rằng, chính tôi tự nguyện giao cho cô thành quả nghiên cứu mà tôi đã bỏ ra bao năm tâm huyết để hoàn thành sao?”

Ánh mắt sắc bén của cô khiến Lâm Nhiễm sợ hãi lùi nửa bước.

“Anh ta có nói với cô không, rằng năm năm đó tôi hoàn toàn không hề đi tĩnh dưỡng, mà là bị chính tay anh ta nhốt trong tầng hầm không thấy ánh sáng mặt trời.”

“Không, không thể nào!” Sắc mặt Lâm Nhiễm lập tức trắng bệch, liên tục lắc đầu, hoảng loạn:

“Cố tiên sinh sao có thể làm vậy? Quá nực cười rồi!”

Cố Diễn Chi đợi mãi không thấy hai người quay lại, trong lòng sinh bất an liền đi tìm.

Gần như cùng lúc, Lâm Nhiễm không dám đối diện sự thật, lao ra khỏi nhà vệ sinh.

Thẩm Tòng Linh bị cô va mạnh, loạng choạng, gót giày cao trượt trên nền gạch ướt, ngã nặng nề xuống đất.

Cơn đau nhói xé từ cổ chân và khuỷu tay lan ra toàn thân, khiến cô bật lên tiếng rên khẽ, co người lại.

Cố Diễn Chi vừa tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng, thoáng muốn bước qua nhưng lại khựng lại.

Ánh mắt anh đuổi theo hướng Lâm Nhiễm biến mất, chân mày cau chặt.

Anh chỉ kịp ném lại cho Thẩm Tòng Linh một câu vội vàng:

“Em đừng động, anh gọi người tới ngay!”

Nằm trên nền đá lạnh, cô ngẩng mắt nhìn bóng lưng anh quay ngoắt, không chút do dự mà đuổi theo Lâm Nhiễm.

Thì ra, giữa cô và Lâm Nhiễm, lựa chọn của anh từ trước tới nay đều rõ ràng đến vậy.

Năm năm trước là thế.

Năm năm sau, vẫn vậy.

Hơi lạnh từ mặt sàn đá cẩm thạch ngấm vào tận xương tủy, tràn ra tứ chi, cuối cùng đóng băng hoàn toàn trái tim cô.

Khi Thẩm Tòng Linh tỉnh lại, Cố Diễn Chi đang ngồi bên giường, cúi đầu, chuyên chú dùng dầu thuốc xoa bóp cổ chân bị trật của cô.

Cô nhìn quanh một lượt, trái tim chìm hẳn vào hố băng.

“Anh lại định nhốt tôi nữa sao?” Giọng cô khàn đặc.

Động tác trên tay anh khựng lại, rồi tăng thêm lực, khiến cô đau đến rít một hơi.

“Không thì thế nào? Để em lại chạy ra ngoài, làm mọi chuyện ầm ĩ hơn à?” Anh thở dài.

“Tòng Linh, từ khi nào em trở nên không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy?”

Không đợi cô đáp, anh nói tiếp:

“Em có biết hôm qua Lâm Nhiễm bỏ chạy ra ngoài thì bị xe tông không?”

Đồng tử Thẩm Tòng Linh co rút mạnh.

Cố Diễn Chi dán chặt ánh mắt vào phản ứng của cô, giọng càng thêm lạnh:

“Cô ấy tỉnh lại rồi, khóc lóc muốn trả lại hết những gì có được, nói rằng đã cướp của em.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)