Chương 4 - Bí Mật Năm Này
4
“Em đã chịu khổ rồi.” Anh khẽ nói, giọng mang theo áy náy và thương tiếc. “Về sau sẽ không như vậy nữa. Hãy yên tâm ở bên anh, anh sẽ bù đắp cho em tất cả những gì tốt nhất.”
Trong lòng Thẩm Tòng Linh lạnh buốt, thậm chí còn muốn bật cười.
Trên đường về, trong xe.
Cô cuối cùng cũng mở miệng:
Tại sao lại đem thành quả nghiên cứu của tôi giao cho Lâm Nhiễm?”
Cố Diễn Chi hiển nhiên đã đoán được câu hỏi này, anh không hề có phản ứng lớn:
“Không phải giao, mà là chuyển tiếp và kế thừa. Em đặt nền móng, cô ấy hoàn thiện, vinh quang là chia sẻ.”
“Chia sẻ?” Thẩm Tòng Linh rốt cuộc quay đầu nhìn thẳng anh, trong mắt chỉ là một vùng chết lặng.
“Cố Diễn Chi, mô hình và thuật toán cốt lõi, là tôi suốt năm năm trong tầng hầm một mình hoàn thành, còn chữ ký lại là tên Lâm Nhiễm. Anh gọi đó là chia sẻ sao?”
“Cha của Lâm Nhiễm mắc ung thư gan, nguyện vọng cả đời của ông ấy là được thấy con gái thành danh, công thành danh toại.”
“Còn em,” ánh mắt anh hướng về phía cô, “em chưa bao giờ quan tâm đến những hư danh này. Nhớ không? Em thường nói với anh, công thành không cần phải ở em. Làm nghiên cứu là để truy cầu chân lý, để cống hiến cho nhân loại, chứ không phải vì danh lợi cá nhân.”
Đúng, trong tầng hầm cô từng nói:
“Nếu tất cả nghiên cứu đều có thể thuần khiết như vậy, không phải lo lắng kinh phí, không tranh đấu chữ ký, công thành không cần ở ta, chỉ cần cuối cùng thúc đẩy được ranh giới nhận thức, thế là đủ.”
Giọng Cố Diễn Chi kéo Thẩm Tòng Linh từ ký ức lạnh buốt trở về:
Lâm Nhiễm đã có được vinh quang và tương lai mà cha cô ấy trước lúc lâm chung khát khao nhất. Còn em, đã có được điều em mong muốn nhất — một môi trường nghiên cứu tuyệt đối yên tĩnh không bị quấy nhiễu. Thành quả của em cũng thực sự phát huy giá trị, được thế giới biết đến và sử dụng. Em không hề mất đi thứ gì em thực sự coi trọng, đúng không?”
Anh nhìn cô:
“Tiểu Nhiễm tính tình cao ngạo, nếu không làm như vậy cô ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận.”
Thẩm Tòng Linh còn chưa kịp phản ứng, xe đã chạy về đến biệt thự.
Lâm Nhiễm đang đứng chờ ở cửa, trong tay ôm một giỏ trái cây tinh xảo.
Thấy họ bước xuống xe, cô lập tức tiến lên.
“Cô Thẩm! Cố tiên sinh!” Cô nhanh nhẹn tiến lại gần, cảm kích nhìn Cố Diễn Chi một cái, rồi nồng nhiệt nắm chặt tay Thẩm Tòng Linh:
“Sức khỏe cô đỡ hơn chưa? Em lo lắng lắm. Hôm nay em đặc biệt tới để cảm ơn cô.”
“Ba em sau khi đọc tin tức về thành công của dự án, tinh thần tốt lên rất nhiều, bác sĩ đều nói đó là kỳ tích! Ba biết cô đã về, nhất định bắt em mời cô và Cố tiên sinh tối mai tới nhà ăn cơm, ông nói đó là tâm nguyện cuối cùng của mình.”
Lâm Nhiễm đầy mong chờ nhìn Thẩm Tòng Linh.
Cổ họng cô khô khốc, há miệng mà không thể phát ra nổi một chữ.
Cố Diễn Chi bước lên trước, nở nụ cười dịu dàng với Lâm Nhiễm:
“Được. Chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Bất chợt, cô nhớ lại năm năm trong tầng hầm, mỗi một đêm, anh đều ngồi bên cạnh, kiên nhẫn vô hạn lắng nghe cô giảng giải những tiến triển khô khan rắc rối.
Khi đó, sự chuyên chú trong mắt anh là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của cô.
Thẩm Tòng Linh đứng lặng nhìn theo bóng dáng đầy biết ơn, đầy hân hoan của Lâm Nhiễm rời đi, cảm giác như một con dao cùn đang cứa đi cứa lại trong tim cô.
Cha của Lâm Nhiễm tuy bệnh tướng tiều tụy, nhưng vì thành công của con gái mà tinh thần phấn chấn.
Cố Diễn Chi ngồi ở ghế chủ tọa, cẩn thận gắp phần thịt cá đã gỡ xương đặt trước mặt Lâm Nhiễm, giọng nói dịu dàng:
“Tiểu Nhiễm, ăn nhiều một chút. Thời gian qua em vất vả rồi.”
Lâm Nhiễm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, má đỏ bừng, vội vàng nói:
“Cố tiên sinh đừng nói vậy! Nếu không phải nhờ năm năm qua anh, dù bận rộn thế nào mỗi ngày cũng dành thời gian đến thăm ba em, khích lệ em, giúp em giải quyết khó khăn trong dự án, em và ba tuyệt đối không thể trụ vững tới hôm nay.”