Chương 8 - Bí Mật Đen Tối Trước Ngày Cưới
“Vãn Vãn, lâu rồi không gặp.” – Anh đứng dậy, giọng khàn khàn đầy gượng gạo.
“Chào anh, Cố tiên sinh.” – Tôi đáp, nhẹ nhàng mà xa cách.
Sau khi ngồi xuống, không khí có phần gượng gạo.
Đối tác dường như nhận ra sự kỳ lạ, nhanh chóng kiếm cớ rời đi, để lại không gian riêng cho hai chúng tôi.
Một lúc sau, Cố Ngôn là người lên tiếng trước.
“Em… sống tốt chứ?”
“Rất tốt.” – Tôi khuấy nhẹ ly cà phê, không nhìn anh – “Công việc thuận lợi, cuộc sống bình yên. Em hài lòng với hiện tại.”
Anh nghe vậy, khẽ cười, nhưng nụ cười lại đầy cay đắng:
“Vậy thì tốt…”
Anh im lặng vài giây, như đang lấy hết can đảm, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Vãn Vãn, anh xin lỗi. Câu này… anh nợ em hai năm rồi.”
Ánh mắt anh không còn sự hoảng loạn, lấp liếm như trước, chỉ còn lại một nỗi hối hận sâu sắc đã được thời gian gọt giũa:
“Hồi đó… anh đúng là một kẻ khốn nạn. Anh hủy hoại em, cũng hủy luôn chính mình.”
Tôi im lặng lắng nghe, không cắt ngang.
“Anh và Linh Du… ở bên nhau chỉ là chuỗi ngày dằn vặt. Cô ấy luôn nghi ngờ anh, lục điện thoại, hỏi han mọi thứ.
Còn anh, mỗi lần nhìn đứa bé, anh lại nhớ đến cách mình đã làm tổn thương em.
Cái gọi là ‘tình yêu’ giữa bọn anh, sớm đã bị sự nghi kỵ và oán trách bào mòn sạch sẽ.
Bọn anh chỉ còn lại trách nhiệm vì đứa trẻ mà níu kéo.”
Anh nói điều đó với giọng rất bình thản, như thể đang kể lại một câu chuyện chẳng liên quan đến bản thân.
Tôi ngẩng đầu, nhìn ra con phố nhộn nhịp ngoài cửa sổ:
“Những chuyện đó… không còn liên quan gì đến em nữa.”
Cơ thể anh khựng lại. Ánh sáng trong mắt anh hoàn toàn tắt lịm.
“Anh biết.” – Anh hít một hơi thật sâu – “Hôm nay nói với em những lời này, không phải vì mong được tha thứ, mà chỉ muốn em biết — quyết định rời đi khi ấy của em… là hoàn toàn đúng đắn.
Em xứng đáng có một cuộc đời tốt đẹp hơn, chứ không phải bị anh kéo xuống bùn.”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên. Là trợ lý gọi nhắc giờ cho cuộc họp tiếp theo.
Tôi đứng dậy, cầm lấy túi xách:
“Em phải đi rồi.”
“Vãn Vãn.” – Anh gọi tôi lại, ánh mắt chứa chút hy vọng cuối cùng.
Tôi dừng chân, quay đầu nhìn anh.
“Chúc em hạnh phúc.” – Anh nói.
Tôi khẽ gật đầu, không đáp lại câu chúc ấy, chỉ bình tĩnh nói:
“Tạm biệt, Cố Ngôn.”
Bước ra khỏi quán cà phê, ánh nắng giữa trưa nhẹ nhàng phủ lên vai tôi.
Tôi không quay đầu lại, chỉ thẳng bước về phía trước.
Cánh cửa sau lưng tôi khép lại — bên trong đó là chiếc lồng giam giữ phần đời còn lại của anh.
Còn tôi, từ lâu đã thoát khỏi quá khứ ấy.
Ngoài kia, nắng vàng rực rỡ. Là con đường mới, và chỉ thuộc về riêng tôi.
(Toàn văn kết thúc)