Chương 2 - Bí Mật Đen Tối Trước Ngày Cưới
Chương 2
Rạng sáng, Cố Ngôn mới quay lại giường.
Anh như thường lệ, theo thói quen kéo tôi vào lòng, đặt một nụ hôn lên gáy tôi.
Tôi cứng đờ cả người, cảm nhận hơi ấm từ phía sau lưng, trằn trọc suốt đêm không ngủ đến tận sáng.
Sáng hôm sau, bạn bè đã đến từ sớm để trang trí cho buổi tiệc.
Cố Ngôn bảo tôi cứ nghỉ ngơi nhiều hơn, còn anh thì bận rộn đi lại giữa đám đông.
Mãi đến khi em trai của Linh Du, Tiểu Triết, mắt đỏ hoe tìm đến tôi.
“Chị Vãn Vãn…” – giọng cậu nghèn nghẹn – “Em biết em không có tư cách nói những lời này… nhưng chị em… chị ấy thật sự rất đau khổ.”
Tim tôi chùng xuống, linh cảm có chuyện chẳng lành.
“Ba mẹ em mất sớm, em chỉ có một người chị. Em không thể nhìn chị ấy tự hủy hoại mình… Chị Vãn Vãn, chị có thể… nhường anh Cố Ngôn cho chị ấy được không?”
Tôi lùi mạnh một bước, không thể tin nổi nhìn cậu.
“Chị ấy mang thai con của anh Cố Ngôn, em sợ chị ấy nghĩ quẩn…” – Tiểu Triết vội vàng nói thêm.
Máu trong người tôi như đóng băng.
“Em… biết từ lâu rồi sao?”
Đứa bé năm xưa luôn bám theo sau gọi “Chị Vãn Vãn”, “Chị Du Du” — thì ra cũng giữ kín bí mật này bấy lâu.
Tiểu Triết nắm lấy tay tôi, như bám lấy cọng rơm cứu mạng:
“Chị Vãn Vãn, cứ trách em đi, đừng trách chị em. Trong lòng chị ấy cũng rất khổ sở… Nếu chị ấy biết là chị nhường, chị ấy sẽ không chịu nổi đâu… Em xin chị, đừng để chị ấy biết, được không?”
Tôi nhìn gương mặt trẻ trung lo lắng của cậu, thật lâu sau mới mệt mỏi gật đầu.
“Được, chị đồng ý.”
Cậu như trút được gánh nặng, không ngừng nói xin lỗi.
Khi tôi quay lại phòng khách, Linh Du và Cố Ngôn mỗi người đứng một bên của đám đông.
Cô ấy đang tươi cười phát nước cho mọi người: “Mọi người ăn nhiều vào nhé, hôm nay là ngày trọng đại của Vãn Vãn nhà chúng ta đấy!”
Ánh mắt Cố Ngôn xuyên qua đám người, lặng lẽ rơi lên người cô ấy — mang theo nỗi lưu luyến và xót xa không thể hóa giải.
Thì ra là vậy.
Chẳng trách mỗi lần du lịch, anh đều kiên quyết đòi rủ thêm Linh Du.
Chẳng trách vé xem phim anh đặt, lúc nào cũng là ba vé liền kề.
Họ đã ở bên nhau năm năm, còn tôi và anh, quen biết và yêu nhau suốt sáu năm.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh thời đại học, Linh Du vì tôi mà cãi nhau tay đôi với kẻ bắt nạt tôi, rồi lúc tôi thất tình, cô ấy ôm tôi khóc suốt cả đêm…
Những ký ức tình bạn tôi từng coi như báu vật, giờ phút này đều hóa thành những lưỡi dao sắc lạnh, cứa từng nhát vào tim tôi.
Linh Du nhìn thấy tôi, lập tức mỉm cười bước đến khoác tay tôi.
“Bảo bối, sao sắc mặt cậu tệ vậy? Hôm qua vui quá nên mất ngủ hả?”
Cô ấy nói với giọng thân thiết, chẳng khác gì ngày thường.
Cô nhìn chiếc váy liền màu trắng ngà trên người tôi, xuýt xoa:
“Đẹp thật đấy, Cố Ngôn cưới được cậu đúng là tu tám kiếp mới có phúc!”
Tôi nhìn chiếc váy dài màu hồng khói trên người cô, khẽ nhếch môi:
“Là do cậu có mắt nhìn, chính cậu đi chọn váy giúp tớ mà. Váy cậu đang mặc cũng hợp với cái này ghê.”
Giống hệt như… đồ đôi.
Cô ấy, và bộ vest xanh đậm mà Cố Ngôn đang mặc — đứng cạnh nhau thật hài hòa.
Cố Ngôn bưng hai ly nước đi tới, một ly đưa cho tôi, một ly khác thì tự nhiên đưa cho Linh Du.
“Uống chút nước đi.”
Linh Du cười cười trêu chọc:
“Ui chà, quan tâm thế này, sau này Vãn Vãn nhà chúng ta có phúc ghê!”
Cố Ngôn cười nhạt, nhưng ánh mắt lại không kiềm được mà liếc sang Linh Du.
Tôi để ý thấy — ly của Linh Du là nước ấm, còn ly tôi cầm lại mát lạnh.
Sự chu đáo của anh, từ lâu đã có phân biệt.
Tôi siết chặt ly nước, cái lạnh ẩm ướt thấm vào lòng bàn tay.
Cố Ngôn nhận ra tôi im lặng, cúi giọng hỏi:
“Không khỏe à?”
“Không sao, chắc do dậy sớm quá thôi.”
Linh Du kéo tôi vào phòng nghỉ:
“Đi nào, để tớ dặm lại lớp trang điểm cho. Hôm nay cậu phải là nhân vật tỏa sáng nhất!”
Trước gương, cô ấy chăm chú thoa lại son môi cho tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêm túc phản chiếu trong gương của cô, khẽ hỏi:
“Du Du, giữa chúng ta… có bí mật nào không?”
Tay cô thoáng khựng lại, chỉ trong chớp mắt.
“Có chứ.”
Tim tôi bất giác siết lại.
“Tớ lén chuẩn bị cho cậu một món quà cưới siêu đặc biệt, giờ chưa thể bật mí!” – cô cười, mắt cong cong, chẳng để lộ chút sơ hở nào.
Cho đến tận lúc này, cô ấy vẫn chọn cách lừa dối tôi.
Chương 3
m nhạc bên ngoài vang lớn hơn, buổi tiệc sắp chính thức bắt đầu.
Linh Du đứng cạnh tôi và Cố Ngôn, cầm lên một ly champagne, quay sang nói với anh:
“Cố Ngôn, còn nhớ giao kèo hồi nhỏ không? Tớ từng nói, ai muốn cưới Vãn Vãn, phải qua cửa tớ trước! Ly này, tớ mời cậu!”
Cô giơ cao ly rượu, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Ngôn.
Lông mày anh lập tức nhíu lại.
Bạn bè xung quanh bắt đầu ồn ào cổ vũ:
“Ui cha! Bạn thân chặn cửa kìa!”
“Du Du uống siêu giỏi đấy nha! Cố Ngôn cẩn thận đó!”
Tiểu Triết đứng cách đó không xa, mặt căng thẳng.
Ngay khoảnh khắc Linh Du sắp uống, tôi bất ngờ giơ tay giật lấy ly rượu.