Chương 2 - Bí Mật Đằng Sau Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Tạ Thanh Quy làm việc cực kỳ hiệu quả.

Tôi bị chuyển thẳng lên phòng VIP tầng cao nhất của bệnh viện, ngoài cửa sổ là khung cảnh phồn hoa rực rỡ của thành phố về đêm, trong phòng lại như chiếc lồng giam chỉ có một mình tôi.

Cửa có hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng canh, nói là “bảo vệ”, thực chất là giám sát.

Điện thoại bị thu giữ, tôi hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.

Tạ Thanh Quy ngồi ngay đối diện tôi, trên ghế salon, đích thân “thẩm vấn”.

“Cô với cha tôi, bắt đầu từ khi nào?” Anh ta vừa hỏi vừa lần tràng hạt Phật trong tay, như thể có thể dùng thứ đó để cách ly khỏi sự “dơ bẩn” trên người tôi.

“Tôi đã nói rồi, tôi không quen biết ông ấy.” Tôi dựa vào đầu giường, giọng thều thào.

“Vậy sao ở linh đường, cô khóc thật đến vậy?”

“Vì tôi chuyên nghiệp mà anh trai!” Tôi nhịn không được trợn trắng mắt. “Tôi ăn tiền làm việc, không khóc thật thì làm sao xứng với tiền công theo giờ? Đây là đạo đức nghề nghiệp đó!”

Anh ta rõ ràng không tin, chỉ xem tôi đang chống chế.

“Cha tôi từng gặp riêng cô mấy lần? Đã cho cô bao nhiêu tiền?”

Tôi im bặt, quyết định ngừng giao tiếp.

Đối với người sống trong thế giới tưởng tượng của chính mình, có nói thêm cũng vô ích.

Sự im lặng của tôi khiến anh ta càng thêm khó chịu, không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Một cô gái mặc váy liền trắng, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế bước vào, tay cầm theo một bình giữ nhiệt.

Vừa thấy Tạ Thanh Quy, đôi mắt cô ta liền sáng lên, giọng nói ngọt đến phát ngấy:

“Anh Thanh Quy ơi, em nghe nói anh ở đây nên nấu ít canh mang qua cho anh. Anh bận cả ngày rồi, chắc mệt lắm phải không?”

Là Giang Vi Vi – tiểu thư nhà thế giao với nhà họ Tạ, cũng là fan cuồng số một của Tạ Thanh Quy.

Tôi từng thấy ảnh cô ta trong tài liệu của nhà họ Tạ.

Giang Vi Vi đặt bình giữ nhiệt lên bàn, rồi mới giả vờ kinh ngạc “à” một tiếng, nhìn về phía tôi với vẻ ngây thơ vô tội:

“Chị là…?” Cô ta nghiêng đầu, tỏ vẻ hiền lành đáng yêu.

Tạ Thanh Quy không có ý định giới thiệu, sắc mặt u ám.

Giang Vi Vi lại rất biết điều, mỉm cười dịu dàng, đi đến bên giường tôi, chủ động đưa tay ra:

“Chào chị, em là Giang Vi Vi, bạn của anh Thanh Quy.”

Ánh mắt cô ta lướt qua bụng tôi – vẫn còn phẳng lì – mang theo chút soi mói và địch ý.

Tôi lười để ý, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.

Cô ta cũng không thấy ngượng, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, giọng nhỏ nhẹ đầy quan tâm:

“Chị ơi, sắc mặt chị xấu quá, chỗ nào không khỏe sao? Có cần em gọi bác sĩ giúp không?”

Tôi nhếch mép: “Không cần. Chỉ là phản ứng sinh lý khi nhìn thấy người mình không muốn thấy thôi.”

Nụ cười của Giang Vi Vi hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Cô ta quay sang Tạ Thanh Quy, giọng mang chút tủi thân và lo lắng:

“Anh Thanh Quy, hình như chị này không thích em thì phải… Em có làm phiền hai người không vậy?”

“Không.” Tạ Thanh Quy cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhẹ đi chút ít. “Em về trước đi, ở đây anh còn việc.”

“Nhưng canh của em…” Giang Vi Vi cắn môi, mắt ngân ngấn nước. “Em nấu lâu lắm mới xong. Hay là… anh cũng ghét em rồi?”

“Không có.” Tạ Thanh Quy lặp lại, trong giọng có chút bất lực.

“Vậy thì em yên tâm rồi.” Giang Vi Vi tươi cười trở lại, đứng dậy đi tới cạnh anh ta, thân thiết giúp anh ta chỉnh lại cổ áo. Rồi cô ta nghiêng người, hạ giọng chỉ đủ ba người nghe thấy, như vô tình nói:

“Anh Thanh Quy à, em biết anh đang phiền lòng. Bác Tạ vừa mất, lại xảy ra chuyện bẩn thỉu thế này… Nhưng anh đừng lo, em sẽ luôn bên anh.”

“Chuyện bẩn thỉu” trong miệng cô ta, chính là tôi.

Tôi nhìn bộ dạng vừa đáng thương vừa thấu hiểu của cô ta, dạ dày càng thêm cồn cào buồn nôn.

“Xin lỗi chị nha, chị Ôn.” Giang Vi Vi như vừa nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn tôi, mặt vẫn nở nụ cười áy náy:

“Lâu quá không gặp anh Thanh Quy, em vui quá nhận nhầm chị thành… cô hộ lý ở đây. Chị đừng giận nhé?”

Nói xong còn khẽ che miệng cười khúc khích, duyên dáng yêu kiều.

Tôi nhìn cô ta, bỗng nhiên cũng bật cười.

“Không sao đâu,” tôi chậm rãi nói, “dù gì não và mắt, thì cũng nên có một cái hoạt động bình thường. Nhìn chị thế này, chắc mắt vẫn còn tốt.”

3

Mặt Giang Vi Vi từ trắng chuyển sang tím tái như gan lợn chỉ trong một nốt nhạc.

Chắc cô ta không ngờ, tôi – một “tù nhân bị quản thúc” – lại dám nói chuyện với cô ta kiểu đó.

“Cô!” – cô ta run rẩy vì tức, giơ tay chỉ vào tôi, mà không thốt nổi nửa câu.

“Tôi sao?” Tôi bắt chước dáng vẻ của cô ta, nghiêng đầu, ra vẻ vô tội. “Tôi nói sai à? Cô Giang nhìn là biết người thông minh, chắc hiểu được tiếng người chứ nhỉ?”

“Anh Thanh Quy, anh nghe cô ta kìa!” Giang Vi Vi giậm chân, quay sang Tạ Thanh Quy cầu cứu, nước mắt lập tức tuôn ra như mở vòi, “Cô ta… cô ta bắt nạt em!”

Tôi tưởng Tạ Thanh Quy ít ra sẽ nói một câu công bằng.

Nhưng anh ta chỉ lạnh nhạt lần tràng hạt Phật trên tay, liếc tôi một cái đầy thờ ơ.

“Vi Vi, em về trước đi.” Giọng anh ta bình thản, không mang chút cảm xúc nào.

Một câu vô thưởng vô phạt, nhưng trong tai Giang Vi Vi lại như thiên vị rõ ràng.

Cô ta đắc ý liếc tôi một cái, ánh mắt như đang nói: “Thấy chưa? Cuối cùng người anh ấy đứng về vẫn là tôi.”

Sau khi cô ta đi, không gian trong phòng lại rơi vào tĩnh mịch.

“Miệng lưỡi cô cũng sắc thật.” – Tạ Thanh Quy mở miệng, giọng điệu không rõ là khen hay chê.

“Chứ biết làm sao? Chẳng lẽ bị chó điên cắn mà còn phải ngoan ngoãn chịu đựng à?” Tôi nhếch môi.

“Anh Tạ, giới thượng lưu các người có phải đều thích chơi trò này không? Một người giả vờ dịu dàng, một người giả vờ công chính, diễn tới diễn lui để tôi hoảng loạn, rồi nhận bừa một cái tội trên trời rơi xuống?”

Anh ta không đáp, chỉ nhận lấy tập tài liệu từ tay trợ lý, ném lên giường tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)