Chương 9 - Bí Mật Đằng Sau Một Gia Đình Hạnh Phúc
Tôi biết “ông ấy” trong lời con là ai.
“Ông ấy sống rất tệ. Ở trong một căn phòng thuê tồi tàn, ngày nào cũng uống rượu.”
Giọng con bé thấp hẳn xuống: “Ông ấy nói, điều hối hận nhất, chính là đã làm tổn thương mẹ.”
Tôi lặng lẽ nghe, không chen lời.
“Ông ấy nói, ông ấy muốn nói với mẹ một tiếng xin lỗi… nhưng không đủ mặt mũi gặp mẹ.”
“Xong chưa?” Tôi hỏi.
Nó gật đầu.
“Vậy thì vào đi, kẻo trễ.” Tôi vỗ vai con.
Nó nhìn tôi, mắt rưng rưng:
“Mẹ… mẹ thật sự… không hề để tâm sao?”
“Tô Niệm,” tôi nhìn thẳng vào mắt nó,
“Một người đã bị loại khỏi cuộc đời con, giống như một vết sẹo đã lành. Nó có thể vẫn còn đó, nhưng sẽ không đau nữa, và con cũng sẽ không nhớ đến từng giây từng phút. Hiểu không?”
Con bé gật gù, nửa hiểu nửa không, rồi xoay người bước vào cửa kiểm tra an ninh.
Nhìn bóng dáng nó dần biến mất trong dòng người, trong lòng tôi không có luyến tiếc, chỉ là một sự bình thản như bụi trần đã hạ xuống.
Một năm sau, tôi tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài.
Tôi đến một hòn đảo nhỏ ở Nam Thái Bình Dương, nơi có biển xanh nhất và cát trắng nhất.
Tôi tắt điện thoại, mỗi ngày chỉ đọc sách, lặn biển, tắm nắng.
Khi kỳ nghỉ gần kết thúc, tôi mở lại điện thoại.
……
Tôi bỏ qua những email công việc, nhìn thấy một tin nhắn trợ lý gửi đến.
【Tổng giám đốc Tô, hôm qua Thẩm Khoát gặp tai nạn xe, không cứu được.】
Đằng sau còn đính kèm một tấm ảnh chụp màn hình tin tức: một chiếc xe ben và một chiếc xe điện va chạm, hiện trường hỗn loạn.
Bản tin viết, chủ xe điện toàn thân nồng nặc mùi rượu, vượt đèn đỏ.
Tôi nhìn chằm chằm vào bản tin ấy rất lâu.
Sau đó, tôi chọn xóa.
Màn hình điện thoại trở lại sạch sẽ.
Tôi đặt điện thoại xuống, bước ra ban công biệt thự.
Gió biển thổi tung mái tóc tôi, hoàng hôn nhuộm cả mặt biển thành sắc vàng rực rỡ.
Xa xa, có đàn cá heo tung mình lên khỏi mặt nước, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.
Một cuộc đời mới, chỉ vừa mới bắt đầu.
End