Chương 11 - Bí Mật Đằng Sau Lời Hứa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

16

Chưa nói hết câu, Phó Trầm Chu đã bất ngờ đứng bật dậy, động tác quá mạnh khiến vết thương rỉ máu, nhưng anh như không cảm nhận được chút đau đớn nào, lập tức chạy ra ngoài.

“Này! Cậu định đi đâu đấy!”

Người anh em hoảng hốt đuổi theo sau.

“Cậu còn đang bị thương kìa, chờ lành rồi hãy đi!”

“Không được… Tôi phải đi gặp cô ấy ngay bây giờ! Tôi không thể chờ thêm một giây nào nữa! Tôi muốn nói với cô ấy rằng tôi sai rồi… Tôi phải đưa cô ấy về ngay lập tức…”

Phó Trầm Chu mắt đỏ hoe, run rẩy lấy điện thoại gọi cho thư ký.

“Chuẩn bị chuyên cơ đến Phần Lan cho tôi, ngay lập tức, càng nhanh càng tốt.”

“Phó tổng, nhưng lát nữa còn có cuộc họp quan trọng… Chúng ta đã từ chối cuộc đàm phán với đối tác này rất nhiều lần rồi, nếu không ký kết được dự án thì e rằng sẽ mất hợp đồng trăm triệu…”

Giọng thư ký đầy do dự.

“Hủy hết! Bất kể dùng cách gì, hủy hết cho tôi! Tôi phải đến Phần Lan ngay bây giờ!”

Thư ký chỉ có thể đồng ý, may mà trên sân thượng bệnh viện có khu đỗ tạm thời cho chuyên cơ tư nhân.

Chẳng bao lâu sau, máy bay đã hạ cánh trên nóc bệnh viện.

“Này này này, cậu định đi gặp cô ấy với bộ dạng thế này à? Nhỡ Lâm Thi Vãn sợ quá chạy mất thì sao?”

Phó Trầm Chu khựng bước, cúi đầu nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người và những vết máu loang lổ.

Anh lập tức xoay người, tiện tay rút áo vest từ người anh em khoác lên người, rồi không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng lên sân thượng.

Khi ngồi vào chuyên cơ, nhìn khung cảnh bên ngoài thay đổi liên tục, trái tim khô cạn bao lâu nay của Phó Trầm Chu mới khẽ rung động trở lại.

“Thi Vãn… Em nhất định phải đợi anh…”

Anh tựa đầu vào cửa kính, nắm chặt điện thoại lẩm bẩm không thành tiếng.

Màn hình khẽ sáng lên, hiện ra hình nền là gương mặt tươi cười như hoa.

Đó là Lâm Thi Vãn năm mười tám tuổi.

Phó Trầm Chu đã không còn nhớ rõ, đã bao lâu rồi anh không được thấy nụ cười ấy nữa.

Cùng lúc đó, tại nhà thờ ở Helsinki.

Lâm Thi Vãn và Giang Tự Ninh ngồi trên ghế dài bằng gỗ, cầu nguyện cho người bạn quá cố.

Tuy hai người không quá tin vào sự tồn tại của Chúa, nhưng trở lại chốn xưa, cũng không khỏi gợi lên những ký ức đau thương nhất trong lòng.

Cầu nguyện cho người thanh mai đã khuất, coi như là tích đức.

“Thi Vãn, chúng ta đi thôi, lũ trẻ trong dàn đồng ca sắp vào rồi, đừng làm phiền người ta làm lễ.”

Giang Tự Ninh mở mắt ra, dịu dàng nhìn Lâm Thi Vãn đang ngồi bên cạnh.

Cô khẽ gật đầu, cùng anh rời khỏi nhà thờ lớn.

“Hôm nay em muốn ăn gì? Có muốn đi dạo ở công viên Sibelius không? Thời tiết hôm nay nắng đẹp, chẳng phải em từng nói muốn đi dạo trong công viên sao?”

“Vậy thì cùng đi nhé, tiện thể ăn tối luôn. Em đến Phần Lan những ngày này, anh đã giúp em rất nhiều. Không báo đáp gì thì em cũng thấy áy náy.”

“Em có thể trở về bên anh, là món quà lớn nhất mà Thượng Đế ban cho anh.”

Giang Tự Ninh nắm lấy tay cô, thân thể Lâm Thi Vãn khẽ khựng lại, nhưng không rút tay ra, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ bàn tay to lớn của anh.

Ngoài cổng có một chiếc McLaren trắng đỗ sẵn, Giang Tự Ninh lên ghế lái, Lâm Thi Vãn tự giác ngồi vào ghế phụ.

Cô tựa đầu vào cửa sổ, nghe đài radio phát nhạc du dương, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Đến Phần Lan đã lâu, cô dường như đã quen với sự có mặt của Giang Tự Ninh bên cạnh.

Hai người là bạn học cũ, từng cùng người bạn thanh mai quá cố mà cầu nguyện.

Nói thật lòng, tình cảm cô dành cho người thanh mai ấy thiên về tình thân hơn là tình yêu. Cả hai đều mồ côi cha mẹ, người ấy lại nhỏ hơn cô một tuổi, cô vẫn luôn coi cậu ấy như em trai ruột.

Rõ ràng đã hẹn sau này ra đời đi làm sẽ sống cùng một khu để chăm sóc lẫn nhau, ai ngờ trên đường đến buổi phỏng vấn sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy lại gặp tai nạn xe.

Một chiếc xe tải đi ngược chiều lao tới với tốc độ cao, chỉ trong khoảnh khắc tia lửa bắn tung tóe, xe nát người tan, thậm chí thi thể cũng không thể nguyên vẹn.

Vì không còn thân nhân nào bên cạnh, nên việc xác nhận thi thể đành phải do Lâm Thi Vãn đảm nhận.

Cô chết cũng không thể quên được, hôm ấy cô còn vui vẻ đợi tin tốt từ cậu, nhưng cuối cùng chỉ nhận được cuộc gọi như ác mộng từ nhà tang lễ.

Lâm Thi Vãn lập tức sững người, lao đến nhà tang lễ để lo hậu sự cho cậu, vì thi thể đã cháy đen không thể nhận diện, nên cô thậm chí không thể xác nhận được người nằm trong quan tài lạnh ngắt ấy chính là người em gắn bó nhất của mình.

Người thanh mai là người Hương Cảng, theo phong tục nơi đó, người thân ruột thịt mới có thể làm người nâng linh.

Việc Lâm Thi Vãn đứng ra thực hiện việc ấy, thật ra cũng hơi bất hợp lễ nghi.

Nhưng lúc đó trùng hợp Giang Tự Ninh đang du học nước ngoài, bạn bè thân thích đều không có mặt, nên cô không còn cách nào khác.

Sau khi nâng linh, trong mắt người ngoài, chuyện ấy đồng nghĩa với việc mặc định Lâm Thi Vãn là vợ của người thanh mai.

Không trách được Phó Trầm Chu tức giận.

Sau này Lâm Thi Vãn gả vào nhà họ Phó, liên lạc với Giang Tự Ninh cũng dần ít đi, tám năm trôi qua hai người gần như không gặp lại.

May mắn lần này đến Phần Lan, cô tình cờ vào thực tập đúng công ty của Giang Tự Ninh.

Lâm Thi Vãn cũng không che giấu việc mình đã ly hôn, không ngờ Giang Tự Ninh chẳng những không chê bai, ngược lại còn mạnh mẽ theo đuổi cô, bày tỏ tình cảm đã giấu kín bấy lâu.

Thực ra, anh đã thích Lâm Thi Vãn từ rất lâu.

Nhưng tám năm qua anh không thể xen vào mối quan hệ của họ, đành phải chôn chặt tình cảm trong lòng.

Từng ấy năm không quay về kinh thành, cũng vì sợ khơi lại ký ức cũ.

Anh sợ cô sống tốt, mà cũng sợ cô sống không tốt.

Ở kinh thành, nhà họ Giang và nhà họ Phó ngang hàng nhau. Biết bao lần Giang Tự Ninh từng thầm hỏi: tại sao anh là người quen cô trước, là người yêu cô trước, nhưng Lâm Thi Vãn lại chọn Phó Trầm Chu?

Giờ thì tốt rồi, cô lại trở về bên anh, lại cho anh một cơ hội.

Đã như vậy, anh sẽ khiến Phó Trầm Chu hiểu rõ: một khi không biết trân trọng Lâm Thi Vãn, thì cả đời cũng không có cơ hội để quay đầu.

17

“Thi Vãn, đến nơi rồi.”

Lâm Thi Vãn mở mắt ra, thấy Giang Tự Ninh đã xuống xe mở cửa cho cô, đưa tay ra.

“Cảm ơn.”

Cô khẽ mỉm cười, đặt tay vào tay anh, cùng bước vào bên trong.

Giang Tự Ninh đã đặt phòng riêng trên tầng cao nhất. Vừa bước vào, nhìn thấy bữa tối dưới ánh nến, Lâm Thi Vãn có phần bất đắc dĩ.

“Tổng giám đốc Giang, chẳng phải đã nói tối nay em mời sao? Với giá món ở nhà hàng này, em có thể đoán trước cả tháng lương rồi đó.”

Giang Tự Ninh bật cười, dịu dàng đưa tay chạm nhẹ vào mũi cô.

“Vậy thì tối nay em ở bên anh, coi như thanh toán rồi, được chứ?”

“Ăn cơm trước đi, mấy chuyện không quan trọng thì để sau.”

Chỗ ngồi cạnh cửa sổ sát đất, từ đây có thể nhìn toàn cảnh thành phố.

Hoàng hôn buông xuống, dòng xe cộ dưới phố tấp nập không ngớt, khiến Lâm Thi Vãn thoáng ngẩn người, đến mức không phát hiện ra phục vụ đã bước tới gần.

“Mấy món này không cần, còn lại mang hết lên một phần.”

Giang Tự Ninh đóng thực đơn lại, đưa trả cho phục vụ.

“Còn nữa, đừng cho ngò và hành lá, có thể thêm nhiều phô mai một chút.”

Lâm Thi Vãn quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh còn nhớ em không ăn ngò và hành lá sao?”

Giang Tự Ninh mỉm cười.

“Chuyện quan trọng thế sao anh có thể quên được? Em xem, anh còn ghi lại trong ghi chú nữa kìa.”

Giang Tự Ninh giơ điện thoại lên, mở ghi chú ra khoe một cách tự hào.

【Không ăn ngò, không ăn hành lá, thích nhất là ăn phô mai và lẩu cay.】

【Quán ăn vỉa hè trước cổng trường đóng cửa rồi, mãi mới nhờ người tìm được chỗ có hương vị tương tự.】

【Lần trước cùng nhau ăn khoai tây chiên, cô ấy bảo vị chanh xanh dở tệ. Rất muốn hỏi cô ấy thích vị nào nhất, nhưng làm vậy có lộ liễu quá không?】

Hàng chục trang ghi chú, kéo dài suốt hơn mười năm, không chỉ ghi chép tỉ mỉ những sở thích của cô, mà còn là từng kỷ niệm nhỏ giữa hai người.

Khoé mắt Lâm Thi Vãn khẽ ươn ướt, giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Bây giờ ở bên em, có phải là khiến anh thiệt thòi không? Anh thật sự… không để ý đến quá khứ của em sao?”

Nói không để tâm là giả, ai mà dễ dàng chấp nhận người mình yêu từng có mối tình sâu đậm tám năm?

Nhưng anh yêu Lâm Thi Vãn đủ nhiều, nhiều đến mức có thể bỏ qua tất cả.

“Bảo bối, anh không để tâm, chỉ cần em ở bên anh, mọi thứ đều không là vấn đề.”

Giang Tự Ninh đẩy món ngon nhất đến trước mặt Lâm Thi Vãn, giống như thời đi học, nhường cô ăn trước.

“Nếm thử đi, anh đã bảo đầu bếp thêm nhiều phô mai rồi. Em chẳng phải thích ăn nhất sao? Hồi còn học, mỗi lần đi ăn pizza phô mai, em đều than là người ta bỏ ít quá. Bây giờ anh đã kiếm được tiền rồi, cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa trước kia, để em được ăn thứ mình thích, còn có…”

Những lời còn lại, Giang Tự Ninh không nói ra.

Cả hai đều ngầm hiểu, biết anh muốn nói điều gì.

Còn có, anh sẽ không bao giờ để em chịu thiệt thòi nữa.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đến khi màn đêm buông xuống, bầu trời ngoài cửa sổ bỗng bừng sáng bởi những chùm pháo hoa rực rỡ đủ màu sắc, lấp lánh như kim cương.

Lâm Thi Vãn bị cảnh tượng trước mắt làm cho say mê, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hề hay biết ánh mắt của Giang Tự Ninh vẫn luôn dõi theo cô.

Chùm pháo hoa cuối cùng, lúc nổ tung trên không trung, biến thành cái tên Lâm Thi Vãn”.

“Có thích không?”

Lâm Thi Vãn đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Giang Tự Ninh vẫn luôn như thế, thích tạo ra những bất ngờ nho nhỏ cho cô.

Hai người vừa nói cười vừa rời khỏi nhà hàng, hẹn tối nay sẽ đến biệt thự của Giang Tự Ninh nghỉ lại.

Giang Tự Ninh đi lấy xe trong bãi đỗ, còn Lâm Thi Vãn đứng đợi trước cửa.

Đột nhiên có một đôi tay to kéo lấy cổ tay cô, cô cứ tưởng là Giang Tự Ninh, vừa mỉm cười quay lại, thì nụ cười lập tức đông cứng trên khuôn mặt khi thấy rõ người đến.

Phó Trầm Chu đứng ngay sau lưng cô, chiếc áo vest xộc xệch khoác hờ trên vai, trên người vẫn là bộ đồ bệnh nhân lấm tấm máu, tóc mái ướt đẫm mồ hôi.

Ngực anh phập phồng dữ dội, sắc mặt trắng bệch, như thể vừa mới khỏi bệnh nặng mà đã chạy vội đến đây.

“Thi Vãn…”

Giọng anh khàn đặc, mang theo nỗi đau và lưu luyến khôn cùng.

“Xin lỗi.”

18

Môi Lâm Thi Vãn run rẩy, cổ tay bị nắm chặt đỏ ửng, cô gần như tưởng rằng mình đang mơ.

Chẳng phải họ đã ly hôn rồi sao, tại sao Phó Trầm Chu còn đến tìm cô…

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh không biết cơ thể em đã hồi phục. Anh cũng không cố ý giấu chuyện có con, tất cả là anh sai. Anh đã huỷ buổi họp báo, cũng đã đuổi Mục Khinh Thanh đi rồi. Nếu em không thích Phó Lạc, anh sẽ để con bé sống ở nhà cũ, em sẽ không phải gặp nó nữa. Chúng ta quay về, bắt đầu lại từ đầu được không?”

Thấy Lâm Thi Vãn không trả lời, Phó Trầm Chu cũng bắt đầu sốt ruột, vội vàng hạ giọng cầu xin.

Lâm Thi Vãn lặng lẽ nhìn anh, trong mắt đầy tia máu, quầng thâm dưới mắt hằn rõ, dưới cằm còn lởm chởm râu mới mọc, trông có vẻ đã lâu không chăm sóc bản thân. Trán anh còn băng vải, cả người trông vô cùng tiều tụy, sa sút.

“Tha thứ cho anh đi… Anh còn trẻ như vậy, em phải cho anh cơ hội phạm sai lầm chứ.”

Anh lặp lại lần nữa, giọng khàn đặc, run rẩy.

Nghe đến đây, Lâm Thi Vãn bỗng bật cười, nhưng nụ cười không hề chạm tới đáy mắt, khoé mắt đã hoe đỏ.

Cô thậm chí có thể nghe được chính giọng nói mình đang run lên.

“Chẳng lẽ vì em yêu anh, nên tất cả những lỗi lầm của anh em đều phải cam tâm tình nguyện tha thứ sao? Đó là một đứa trẻ, một đứa bé sáu tuổi. Nếu anh thật sự yêu em, nếu anh thật sự không muốn có nó, thì sao nó có thể lớn đến từng ấy, còn xuất hiện trước mặt em?”

“Phó Trầm Chu, anh khiến em cảm thấy ghê tởm. Từ đầu đến cuối, anh chưa từng thật lòng yêu em. Người mà anh yêu duy nhất, chỉ có bản thân anh.”

“Chúng ta đã ly hôn rồi, đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Không có anh, em vẫn sống rất tốt.”

Phó Trầm Chu nghẹn thở, trong mắt trào dâng nỗi đau mãnh liệt. Anh nghiến răng, siết chặt tay Lâm Thi Vãn thêm vài phần.

Không thể nào… Làm sao thế giới không có anh mà cô lại có thể sống tốt được chứ… Họ đã bên nhau tám năm, cô còn từng cứu anh một mạng, cả đời này hai người phải quấn lấy nhau mà sống…

“Đừng như vậy, anh thật sự biết mình sai rồi, Thi Vãn, em muốn anh phải làm sao đây? Anh thật sự yêu em mà… Hay là chúng ta sinh một đứa con, làm lại từ đầu được không? Em thích nơi này, vậy thì đừng về kinh thành nữa, anh ở lại đây với em, cùng em bắt đầu lại. Em tha thứ cho anh lần này đi…”

Đây là lần đầu tiên Lâm Thi Vãn thấy Phó Trầm Chu khóc đến mức không thở nổi, như một đứa trẻ.

Nước mắt rơi lã chã xuống cánh tay cô, nóng bỏng khiến cả người cô run rẩy.

“Anh nói vậy… không sợ con bé sẽ đau lòng, nghĩ rằng cha nó không cần nó sao?”

Lâm Thi Vãn không biểu cảm rút tay mình về, xoa xoa cổ tay đỏ bừng.

Như cô mong muốn, trên mặt Phó Trầm Chu hiện lên một tia đau đớn rõ rệt.

“Chuyện ngày đó không như em nghĩ… Anh bị người ta hạ thuốc, Mục Khinh Thanh lại cố ý hóa trang giống em tiếp cận anh, anh mới nhất thời…”

“Anh thật sự yêu em, đừng rời xa anh được không?”

Lâm Thi Vãn nhìn anh đau khổ cầu xin, khẽ thở dài.

“Phó Trầm Chu, tại sao anh không chịu thừa nhận, thật ra anh chưa từng yêu em nhiều đến thế?”

“Anh nói chỉ là một lần với Mục Khinh Thanh. Nếu anh thật lòng yêu em, sao lại giữ cô ta bên người, để cô ta sinh con, còn để cô ta lấy danh nghĩa thư ký làm việc trong tập đoàn Phó thị? Khi đó, anh thật sự nghĩ đến cuộc hôn nhân tám năm của chúng ta chưa? Anh có nhớ ngày hôm đó, lúc anh ân ái với Mục Khinh Thanh trong văn phòng, em vừa mới đưa cháo đến cho anh không? Đứa trẻ sinh ra rồi, nó vô tội. Nhưng em thì sao? Em có tội chắc?”

“Tha thứ cho anh không phải chỉ tha một lần, mà là mỗi lần nhớ lại, đều phải tha một lần.”

“Chúng ta chia tay, không phải tính từ lúc ký đơn ly hôn, mà là từ lúc trái tim em chết lặng.”

Ý tứ đã rõ: Dù không ly hôn, cô cũng sẽ rời khỏi anh, đến nơi anh không thể tìm thấy, sống lại cuộc đời mới.

Mỗi một câu cô nói ra, tim Phó Trầm Chu lại co thắt một lần.

Tới giờ phút này, anh mới thật sự thấu hiểu, hai tháng vừa qua Lâm Thi Vãn đã phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau.

“Em muốn anh làm sao đây… Anh thật sự không nỡ rời xa em…”

Phó Trầm Chu vừa khóc vừa muốn nắm tay cô lần nữa, nhưng tay vừa đưa lên nửa chừng thì bị một bàn tay to khác siết chặt lại.

“Phó tổng, buông tay đi.”

Lâm Thi Vãn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Giang Tự Ninh.

Giọng nói luôn dịu dàng với cô, giờ phút này lạnh lẽo như lưỡi dao.

19

“Thi Vãn… Hai người… đang ở bên nhau rồi sao?”

Phó Trầm Chu đồng tử co rút, choáng váng đến mức đầu óc quay cuồng, trước mắt tối sầm.

“Thằng họ Giang kia, mày có biết Thi Vãn là vợ tao không? Mày dám cướp người của tao!”

Phó Trầm Chu vung tay định đấm vào mặt Giang Tự Ninh, nhưng do cơ thể quá yếu nên dễ dàng bị anh đỡ được.

Giang Tự Ninh chắn được cú đấm, mạnh mẽ đẩy Phó Trầm Chu lùi vài bước, đưa tay kéo Lâm Thi Vãn đứng sau lưng mình.

“Sao anh lại tới đây?”

“Anh lái xe ra rồi mà thấy em mãi chưa ra ngoài, lo em gặp chuyện nên quay lại xem thử.”

Nhìn cảnh hai người thân mật như thế, Lâm Thi Vãn vừa như con thú nhỏ tìm được nơi trú ẩn mà nép sau lưng Giang Tự Ninh, lại còn lo lắng cho anh.

Tim Phó Trầm Chu như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đớn đến mức không thở nổi.

“Tôi và Thi Vãn gặp lại nhau là sau khi cô ấy đã ly hôn. Tôi, Giang Tự Ninh, sống ngay thẳng, không bao giờ làm chuyện trái đạo đức. Ngược lại là anh đấy, đã phạm phải sai lầm như vậy, anh còn mặt mũi nào đến cầu xin Thi Vãn tha thứ?”

“Anh nói anh và cô ấy có tám năm tình cảm, nhưng tôi mới là người quen biết cô ấy trước. Nếu nói đến trước sau, thì cũng nên là tôi trước.”

Sắc mặt Phó Trầm Chu tối sầm lại, khoé mắt bất ngờ đỏ hoe, nghiến răng ken két.

“Thằng họ Giang, mày dám nói lại lần nữa xem!? Mau trả Thi Vãn lại cho tao! Mày có tin Phó gia sẽ lập tức huỷ toàn bộ hợp đồng với Giang thị không? Thi Vãn đã kết hôn với tao tám năm, sao có thể thích mày được! Thi Vãn, em nói cho anh nghe đi, tất cả những chuyện này không phải là thật đúng không, em chỉ đang muốn chọc tức anh thôi đúng không…”

Lâm Thi Vãn nghiêng mặt sang bên, nắm chặt tay Giang Tự Ninh, không nói một lời.

Thái độ đã vô cùng rõ ràng.

Không phải cô không biết nên trả lời thế nào, mà là cô không muốn trả lời nữa.

Vừa rồi cô đã nói rất rõ, cô sẽ không quay về bên Phó Trầm Chu nữa, giữa họ cũng chẳng còn gì để nói.

Nếu Phó Trầm Chu vẫn không chịu buông tay, thì cô cũng chẳng còn lời nào để nói thêm.

“Nếu anh muốn huỷ hợp đồng, cứ thử xem. Kết quả tệ nhất chẳng phải là cả hai cùng thiệt sao? Việc kinh doanh của tôi chủ yếu ở nước ngoài, trong vòng một năm là có thể phục hồi. Còn anh, nếu muốn tự tay huỷ đi tất cả những gì mình dốc sức tám năm gây dựng, thì mời cứ việc.”

Giang Tự Ninh không muốn phí lời nữa, kéo Lâm Thi Vãn lên xe.

“Thi Vãn, đừng đi với hắn ta! Anh xin em đấy, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em, sao em có thể tuyệt tình đến vậy…”

“Chẳng phải chúng ta từng hứa sẽ cùng nhau nuôi dạy đứa bé sao, đừng đi mà, anh thật sự yêu em, hãy tin anh thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi!”

“Thi Vãn! Lâm Thi Vãn!”

Phó Trầm Chu liên tục đập vào cửa kính xe, lớn tiếng gọi tên cô.

Nhưng Lâm Thi Vãn chỉ lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Xe khởi động, Giang Tự Ninh đạp ga lao về phía trước, Phó Trầm Chu vội vã đuổi theo phía sau, đôi chân còn chưa hồi phục hoàn toàn khiến anh loạng choạng, thậm chí còn ngã nhào mấy lần trên đường.

Cuối cùng, chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, chỉ để lại bụi mù cuốn theo gió và những ký ức vỡ vụn.

Qua gương chiếu hậu, Lâm Thi Vãn nhìn thấy Phó Trầm Chu đang quỳ dưới đất khóc không thành tiếng.

“Sao vậy? Không nỡ à?”

Giang Tự Ninh thử dò hỏi.

Lâm Thi Vãn lắc đầu, nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Trong lòng cô lúc này không còn cảm giác gì rõ rệt, không thấy Phó Trầm Chu đáng thương, cũng không vì đoạn tình cảm đã qua mà buồn bã.

Nếu cô còn thương hại Phó Trầm Chu, thì ai sẽ thương lấy cô – người đã dành trọn tám năm thanh xuân?

Tình yêu của họ đổ vỡ, chẳng phải do thiên tai hay tai hoạ bất ngờ, mà hoàn toàn là do Phó Trầm Chu tự chuốc lấy.

Không có gì đáng để tiếc nuối cả, cô cũng nên buông bỏ và bắt đầu lại cuộc đời mới.

Trong thoáng chốc, Lâm Thi Vãn chợt nhớ đến câu nói đùa khi Phó Trầm Chu viện cớ công tác để đi nghỉ dưỡng cùng mẹ con Mục Khinh Thanh.

“Lại đi công tác lâu vậy à? Lần sau gặp lại không biết Kinh thành còn rơi lá hay đã có tuyết rơi rồi?”

Nhưng Phó Trầm Chu à, bây giờ em đã biết đáp án rồi.

Không phải lá rụng, cũng chẳng có tuyết bay.

Bởi vì chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa.

Cũng như tám năm đã cùng nhau trải qua sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Hết

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)