Chương 7 - Bí Mật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân
7
Miệng thì đầy lời ngọt ngào lừa dối cô, ngoài mặt đóng vai người chồng yêu vợ, sau lưng lại cùng tình nhân chơi đùa đủ trò đê tiện.
Cuối những đoạn video còn kèm lời nhắn:
[Anh ấy nói sức khỏe chị yếu, mỗi lần chẳng bao giờ làm được tới nơi tới chốn.]
[Anh ấy không thích dùng bao, còn bảo nếu có thai thì cứ để em sinh ra.]
[Phu nhân Bùi, anh ấy sớm đã hết yêu chị. Chị còn giữ vị trí đó làm gì nữa?]
Cô nhìn hết tất cả, mặt không biểu cảm.
Hôm nay là ngày hẹn để bỏ thai.
Cô cầm túi bước ra khỏi nhà, tới cửa bệnh viện, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Ngồi một mình trên hàng ghế dài hành lang, đầu cúi thấp, nước mắt không kìm nổi mà lặng lẽ rơi xuống.
Cô đưa tay khẽ vuốt bụng, giọng nghẹn lại:
“Con à, mẹ xin lỗi… mẹ chỉ mong con có thể đầu thai vào một nhà tốt.”
Đến khi y tá gọi tên, cô mới giật mình.
Không được! Đây là con cô, cô phải giữ lại đứa trẻ này!
Cô nắm chặt túi, đứng dậy định rời đi thì bị ai đó nắm lấy.
Tô Diệu từ trên xuống dưới quét mắt nhìn cô, ánh nhìn dừng lại nơi bụng.
Cô ta nhếch môi cười lạnh:
“Đã không biết điều như thế, vậy thì để tổng giám đốc chọn. Xem giữa tôi và cô, ai mới là người quan trọng hơn trong lòng anh ấy.”
Lâm Thanh ôm lấy bụng, cố sức giằng ra.
“Tô Diệu! Cô điên rồi thì đừng kéo tôi vào!”
Đúng lúc ấy, hệ thống báo cháy vang lên.
Tiếng người hoảng loạn gào thét:
“Cháy rồi! Chạy mau!”
Cả hành lang chen chúc, bị dồn ứ ở lối cầu thang.
Điều duy nhất Lâm Thanh muốn bảo vệ lúc này chính là đứa bé trong bụng.
Cô không muốn tiếp tục mắc kẹt trong mối quan hệ méo mó này, đã quá đủ đau khổ.
Nhưng Tô Diệu đã hoàn toàn phát cuồng.
Cô ta hét lớn về phía trước:
“Bùi tổng! Em ở đây này! Mau cứu mẹ con em!”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Thanh là – tuyệt đối không để Bùi Xuyên biết cô có thai.
Nghĩ vậy, cô càng vùng vẫy dữ dội.
Tô Diệu giữ chặt lấy tay cô, móng tay bấm vào da đau buốt.
“Đoán xem, tổng giám đốc sẽ cứu ai?”
Qua khóe mắt, cô thấy Bùi Xuyên đang xé gió lao ngược dòng người về phía này.
Khuôn mặt anh đầy lo lắng, hệt như muốn mọc cánh bay tới.
Khoảng cách càng rút ngắn, tim cô càng siết chặt.
Anh từng hứa, sẽ sống cùng cô, chết cũng cùng một huyệt.
Bùi Xuyên, vậy lần này, anh đang cuống cuồng vì ai?
“Tô Diệu”
Câu trả lời lạnh lùng, tàn nhẫn.
Anh mạnh mẽ kéo Tô Diệu vào lòng, nâng niu như báu vật vừa giành lại được.
Suốt quá trình ấy, anh không liếc cô lấy một cái.
Tô Diệu cong môi cười chiến thắng, mấp máy môi:
“Cô thua rồi.”
Bàn tay Lâm Thanh chạm vào khoảng không, cơ thể bị đẩy ngược ra sau, lưng đập mạnh vào lan can, rồi cả người lăn xuống bậc thang.
Đầu cô va mạnh vào cạnh cầu thang, cơ thể lăn lộn, cuối cùng nằm sõng soài trên nền gạch lạnh buốt.
Cơn đau lan khắp tứ chi, các ngón tay co quắp bất lực. Tiếng la hét, tiếng bước chân hỗn loạn dội bên tai.
Dòng máu nóng hổi từ dưới thân cô chảy ra, thấm đỏ sàn nhà.
Cô đưa tay ôm lấy bụng. Nơi đó từng có một sinh linh bé nhỏ… giờ chỉ còn lại lạnh lẽo.
Mắt cô nhòa đi, nhưng vẫn thấy rõ bóng dáng người đàn ông đứng trên cao.
Bùi Xuyên ôm chặt Tô Diệu, giọng dịu dàng như dỗ dành:
“Không sao rồi, có anh đây. Em và con sẽ không sao cả.”
Trái tim Lâm Thanh như bị bóp nghẹt, đau đến không thể thở nổi.
Đúng lúc này, ánh mắt anh cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh nhìn thấy cô.
Con ngươi bỗng co rút lại, gương mặt thoắt chốc trắng bệch.
“Thanh…” Anh khàn giọng kêu tên cô, giọng lẫn nỗi sợ hãi và hoảng loạn.
Thì ra anh vẫn còn biết sợ hãi vì cô.
Thì ra anh vẫn còn nhớ tên cô.
Nhưng tất cả… đã quá muộn.
Trước khi bóng tối nuốt chửng hoàn toàn, cảnh cuối cùng Lâm Thanh thấy được là dáng anh lao như điên về phía mình.
Trên đỉnh đầu là ánh đèn huỳnh quang chói lóa.
Toàn thân Lâm Thanh như bị nghiền nát, từng khớp xương đau nhức đến mức cau chặt mày, bụng dưới đau âm ỉ không thể tả.
Cô nhìn chằm chằm ánh sáng trên trần nhà, thật lâu mới chậm rãi đưa tay đặt lên bụng.
Nơi ấy… từng có một sinh linh bé nhỏ, giờ chỉ còn lại trống rỗng.
Đứa trẻ chưa kịp nhìn thế giới này… đã chết trong tay chính cha ruột nó.
Đứa bé mà cô mong chờ bao nhiêu năm trời, cuối cùng đã quyết tâm giữ lại.
Niềm hy vọng cuối cùng trong cô cũng tan vỡ hoàn toàn.
Nếu không có sự phản bội của anh.
Nếu khoảnh khắc đó, anh không chọn Tô Diệu…
Đôi mắt cay xè, nước mắt rơi không một tiếng động, thấm ướt gối.
Nỗi uất hận và không cam lòng như chất độc ăn sâu vào lòng, cô cắn chặt môi đến run rẩy.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.
“Anh xin lỗi.” Giọng Bùi Xuyên khàn đến khô rát, như sắp mất giọng.
Không biết anh đã ngồi ở đó bao lâu. Đôi mắt đầy tơ máu, râu mọc lởm chởm.