Chương 9 - Bí Mật Đằng Sau Ảnh Đại Diện

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi còn tức hơn, chỉ thẳng vào mặt anh ta mắng:

“Lý Gia Hào, anh còn là người không hả? Tự anh chơi ngu xong giờ đổ cho tôi? Chính anh xịt cái gì lên người anh, trong lòng không rõ chắc?”

Tôi không để anh ta có cơ hội phản bác, liền cười lạnh nói tiếp:

“À đúng rồi, Sở Đại Vĩ đã báo cảnh sát rồi đấy. Tố cáo anh cưỡng ép Sở Thiến Thiến. Cứ chuẩn bị sẵn lời giải thích đi!”

Tôi chẳng sợ anh ta nghi ngờ gì hết.

Nước hoa vốn dĩ có chứa cồn, gây kích ứng là chuyện bình thường.

Với cái đầu ngu si của anh ta, sao nghĩ ra được tôi đã “gia vị” thêm bên trong?

Quả nhiên, anh ta sững sờ, vẻ mặt thoáng qua một tia bối rối.

“Thật… thật sự không phải cô?”

Tôi rút ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn, đập thẳng vào mặt anh ta.

“Lý Gia Hào, tôi với anh chẳng còn gì để nói nữa. Ly hôn!”

Đúng lúc đó,

Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Lần này là hai cảnh sát mặc đồng phục bước vào.

Vừa nhìn thấy cảnh sát, Lý Gia Hào lập tức hoảng loạn.

Để chứng minh mình vô tội,

Anh ta móc ra tất cả tin nhắn với Sở Thiến Thiến, ảnh thân mật, ảnh chuyển khoản… đem hết cho cảnh sát xem.

Liều mạng chứng minh đó là tình nguyện từ hai phía.

Tốt lắm.

Ngoại tình trong hôn nhân chứng cứ đã rành rành.

Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt.

Nhất là hôm đó, bao nhiêu người tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.

Video rất nhanh đã bị tung lên mạng.

【Giám đốc công ty mừng kỷ niệm 1 năm với thực tập sinh, chơi lửa tự thiêu】

【Mối tình văn phòng động trời: bạn của bố và con gái bạn】

Hết hot search này đến hot search khác thi nhau leo top.

Cả mạng xã hội đều đang hóng chuyện, coi hai người bọn họ như trò cười để truyền tay nhau.

Phía công ty của Lý Gia Hào phản ứng cực nhanh, lập tức sa thải anh ta,

Và tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm vì hành vi cá nhân gây tổn thất nghiêm trọng cho danh tiếng doanh nghiệp.

Cùng lúc đó.

Trường đại học của Sở Thiến Thiến cũng nhanh chóng ra thông báo.

Lấy lý do “vi phạm nghiêm trọng quy chế học đường, gây ảnh hưởng xã hội cực kỳ xấu”, họ đuổi học cô ta thẳng tay.

Bằng tốt nghiệp?

Quên đi là vừa.

18

Lý Gia Hào coi như hoàn toàn xong đời.

Nằm vật ra ở bệnh viện, sự nghiệp tiêu tan, thân thể tàn phế, danh tiếng cũng nát bét khắp mạng.

Vậy mà trong tình cảnh như thế, anh ta vẫn còn mặt mũi mở miệng xin tôi quay lại.

Lần cuối tôi đến bệnh viện.

Vừa bước vào phòng, anh ta đã “phịch” một tiếng ngã từ giường xuống, quỳ ngay trước mặt tôi, ôm chặt lấy chân tôi không buông.

Vừa khóc vừa sụt sịt, nước mắt nước mũi tèm lem:

“Vợ ơi… anh biết anh sai rồi! Anh không ra gì, là anh mê muội nhất thời!

“Anh xin em… cho anh thêm một cơ hội, chỉ một lần này thôi! Bây giờ anh chẳng còn gì cả… chỉ còn em và con bé Kiều Kiều…

“Kiều Kiều còn nhỏ như thế, em không thể để con bé mất bố được… Anh thề, từ nay sẽ sống tử tế với em, làm lại từ đầu…”

Tôi bật cười khẩy, từ từ rút chân lại, còn phủi phủi ống quần như thể dính phải thứ dơ bẩn.

“Mạng ở quê anh chắc yếu lắm hả?

“Cần tôi gửi link bài báo về group gia tộc nhà anh không? Cho anh ‘nở mày nở mặt’ với cả họ hàng nội ngoại?”

Lý Gia Hào vốn là sinh viên đại học đầu tiên trong làng, từng được xem là niềm hy vọng, là niềm tự hào của cả làng.

Nghe vậy, sắc mặt anh ta tái xanh.

“Đừng! Đừng mà! Anh xin em… để anh suy nghĩ lại, để anh nghĩ lại đã…”

Cuối cùng.

Trong chuyện điều tra chồng ngoại tình, người vợ nào mà chẳng là Sherlock Holmes?

Tên đàn ông này đã rõ là muốn bám riết lấy tôi.

Nhưng tôi thì chẳng thèm sợ.

Lúc anh ta nằm viện, tôi đã tranh thủ thay hết khóa nhà, âm thầm dọn đồ, chuyển đi giữa đêm.

Tôi còn thuê cả luật sư ly hôn.

Chứng cứ anh ta ngoại tình đầy đủ cả rồi.

Ly hôn, chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng chưa kịp chờ đến ngày ra tòa, Lý Gia Hào đã gặp chuyện.

Ngày anh ta xuất viện.

Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, đang đứng chờ xe bên lề đường.

Thì một chiếc xe hơi màu đen từ ngã rẽ lao tới.

Nhắm thẳng vào anh ta mà đâm!

“RẦM!!”

Một tiếng động lớn vang trời.

Lý Gia Hào bị hất văng lên, rơi mạnh xuống đất, nằm im không nhúc nhích.

Người cầm lái là Sở Đại Vĩ.

Sau khi bị bắt, ánh mắt ông trống rỗng như xác sống, chỉ nói một câu duy nhất với cảnh sát:

“Con gái tôi bị hắn hủy cả đời… tôi cũng chẳng muốn sống nữa… trước khi chết, tôi nhất định phải kéo cái thứ súc sinh này chết theo.”

Khi cảnh sát gọi cho tôi.

Tôi đang nhâm nhi cà phê.

Nghe xong, tôi im lặng hai giây, rồi rất chân thành nói với họ: “Cực cho các anh rồi.”

Cúp máy, tôi bật cười thành tiếng.

Tốt quá.

Không cần kiện cáo gì nữa.

Tôi trực tiếp thành quả phụ, hợp pháp nhận trọn tài sản thừa kế.

Còn có cả một khoản bảo hiểm tai nạn giá trị cực lớn.

Thật sự là…

Trời cũng không chịu nổi nữa, nên đã ra tay dọn rác thay tôi.

(— Toàn văn hoàn —)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)