Chương 4 - Bí Mật Của Tổng Tài
Nhưng khi đến cổng bệnh viện, hai y tá trực lại chặn tôi lại.
“Xin lỗi chị, tối nay bệnh viện được khách VIP bao trọn, không thể tiếp nhận bệnh nhân khác.”
Bao trọn?
Tim tôi hụt hẫng, cố gắng khẩn cầu:
“Nhưng tôi bị bỏng nặng… và tôi đang mang thai. Hồ sơ của tôi đều ở bệnh viện các cô, chỉ
ở đây mới có thuốc nhập khẩu để dưỡng thai… các cô cho tôi vào đi được không?”
Y tá vẫn cắn môi lắc đầu:
“Không được đâu chị. Chúng tôi không dám đắc tội khách lớn. Hôm nay đã được lệnh dọn
sạch rồi. Chị sang bệnh viện công tạm thời đi ạ, mai quay lại làm thủ tục cũng được.”
Tôi loạng choạng quay người, định đón xe sang bệnh viện khác thì nghe hai y tá thì thầm sau lưng:
“Trời ơi, hôm nay lại là tổng giám đốc Cố và bạn gái của anh ấy đúng không? Người giàu đi
khám bệnh cũng bá đạo ghê, lần nào đến cũng bao trọn bệnh viện. Tháng này họ đến mấy
lần rồi. Lần trước là vì cô Kỷ đau dạ dày, khám ra chỉ là đầy bụng. Lần trước nữa là chóng
mặt, kiểm tra toàn thân không có gì, về sau mới biết là ở phòng máy lạnh lâu quá…”
Người kia xuýt xoa:
“Ước gì mình cũng có bạn trai như tổng giám đốc Cố… cô Kỷ chỉ cần khó chịu một chút
thôi, anh ấy lo lắng đến mức làm cả bệnh viện nháo nhào. Nam chính ngôn tình còn không chiều được đến vậy.”
Từng chữ như kim châm vào tai tôi.
Tổng giám đốc Cố.
Bạn gái.
Tôi không cần nghĩ thêm cũng biết họ đang nói về ai.
Cố Diễn Bạch — cái đồ súc sinh, bỉ ổi, vô liêm sỉ.
Tôi vì tiết kiệm mà mỗi lần bệnh đều cố chịu, có sốt cao cũng không dám vào viện vì phí quá đắt. Anh chưa từng hỏi tôi một câu “em có sao không”.
Còn đối với Kỷ Thanh Thanh, chỉ một chút nhức đầu chóng mặt cũng có thể khiến anh bao trọn bệnh viện.
Còn là… với danh nghĩa “bạn trai bạn gái”.
Buồn nôn.
Ghê tởm.
5
Má tôi nóng bừng.
Ban đầu tôi tưởng do giận quá.
Nhưng khi đưa tay lên chạm thử, nhiệt độ nóng hổi khiến tôi nhận ra — tôi sốt rồi.
Vết bỏng ở chân đau đến mức khó thở, bụng dưới lại nặng trĩu từng đợt.
Tôi cố lê ra mép đường định gọi taxi thì cả người chao đảo.
Một cơn choáng mạnh ập đến, mắt tôi tối sầm.
Tôi ngã gục vào bồn cây ven đường.
Khi tôi tỉnh lại, đã là vài tiếng sau.
Tôi nằm trên nền đất lạnh, nửa người chìm trong đám cây bụi, sương đêm thấm ướt áo, lạnh đến mức run bần bật.
Tôi gắng gượng ngồi dậy, lần mò tìm cái túi, lấy điện thoại ra.
Màn hình sáng lên, ánh sáng đâm thẳng vào mắt — 4 giờ 30 sáng.
Trên màn hình không có một cuộc gọi nhỡ nào.
Không tin nhắn.
Tôi cả đêm không về nhà.
Cố Diễn Bạch… một câu cũng không hỏi.
À đúng rồi.
Anh ta chắc đang ở bệnh viện ôm ấp, chăm sóc Kỷ Thanh Thanh như báu vật, làm gì nhớ tới tôi.
Tôi nghiến răng, chịu đựng cơn đau mà đứng dậy.
May mắn lần này tôi gọi được taxi, đến được bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ trực muốn xử lý vết bỏng đầu tiên, nhưng tôi ngăn lại:
“Xin bác sĩ… tôi mang thai. Nhưng trước đó bác sĩ nói thai phát triển không tốt. Tối nay tôi bị bỏng, lại phát sốt rồi ngất… giờ bụng rất đau. Xin kiểm tra thai trước.”
Bác sĩ nhìn sắc mặt tái nhợt của tôi liền lập tức cho làm siêu âm.
Bác sĩ phòng siêu âm cầm đầu dò kiểm tra thật lâu, lông mày nhíu chặt nhiều lần.
Sau cùng, cô đặt đầu dò xuống, giọng đầy tiếc nuối:
“Thưa chị… rất tiếc… vì chị xúc động mạnh, lại sốt cao nhiều giờ không được chữa, thai nhi vốn đã phát triển kém… chịu đựng như vậy, giờ đã… ngừng tim thai rồi.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe rõ hai chữ “ngừng tim thai”, cả thế giới tôi như lặng đi.
Đứa bé của tôi… không còn nữa.
Biết mình bị lừa kết hôn, tôi không khóc.
Biết anh ta ngoại tình sát bên cạnh tôi suốt sáu năm, tôi cũng không khóc.
Từ ngày bà nội mất ngay trước mắt tôi, tôi đã không còn người thân nào trên đời. Tôi tưởng rằng cuộc đời này chẳng còn thứ gì khiến tôi có thể đau đến rơi nước mắt.
Nhưng giờ đây, nước mắt cứ thế tuôn xuống không kiểm soát.
Nhiều năm rồi… tôi lại một lần nữa nếm trải cảm giác mất đi người thân máu mủ.
Hận ý âm ỉ lớn lên, thiêu đốt trái tim.
Tôi nghe lời bác sĩ làm phẫu thuật lấy thai.
Khi được đẩy ra khỏi phòng mổ, trời đã tang tảng sáng.
Y tá đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ nhỏ, giọng dịu dàng:
“Đây là phôi thai chưa thành hình. Với tư cách người mẹ, chị có thể chọn giữ hoặc không. Nếu không giữ, bệnh viện sẽ xử lý.”
Tôi run rẩy đưa tay nhận lấy, ôm vào lòng như ôm một thứ vô cùng quý giá.
“…Tôi muốn giữ.”
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi nhẹ nhàng vuốt những vân gỗ trên chiếc hộp, nghẹn ngào thì thầm:
“Xin lỗi con… mẹ đã nhìn nhầm người, chọn nhầm ba cho con. Nhưng con yên tâm… những gì ba con nợ mẹ, nợ con… mẹ sẽ lấy lại từng chút một, đủ cả vốn lẫn lời.”