Chương 8 - Bí Mật Của Thiếu Tướng
Tần Hoài Âm rõ ràng là thiên kim của Tổng tư lệnh, lại dám giấu anh suốt bảy năm.
Nếu anh biết sớm, làm gì còn chuyện phải đi liên hôn?
Anh từng không để tâm thân phận thật của cô, còn định giữ cô lại bên mình.
Nhưng cô thì sao?
Thừa lúc đó quay lưng bỏ đi, còn khiến anh trở thành trò cười.
Vậy anh cần gì phải giữ cho cô cái vỏ hào nhoáng đó nữa?
Cứ để cô rơi xuống đáy bùn, rồi đến lúc không còn đường lui, quay về van xin anh, chẳng tốt hơn sao?
Dù sao khi cô rời đi, cũng đã ném đi toàn bộ kỷ vật giữa hai người.
Nếu bên anh cắn chặt miệng, thì người bị mang tiếng tiểu tam sẽ chỉ có thể là cô.
Phó Cẩn buông tay, nhìn Cố Vãn Tình, ánh mắt cuối cùng cũng hài lòng một chút:
“Vậy em cũng phải cố lên, lôi bằng được cha cô ta xuống khỏi cái ghế Tổng tư lệnh.”
Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi biệt thự.
Tiếng động cơ ô tô dần xa, còn trong mắt Cố Vãn Tình, là oán độc ngày càng sâu.
Cô ta làm tất cả những chuyện này không phải vì bốc đồng nhất thời.
Từ khi trở về từ Bắc Thành, thất bại trong diễn tập, đắc tội với thiên kim Tổng tư lệnh, nhà họ Cố đã lập tức vứt bỏ cô ta.
Cô ta nghĩ sẽ dựa vào cuộc hôn nhân với Phó Cẩn để đứng vững trong nhà.
Nhưng khi vừa mở miệng đề cập chuyện cưới xin, cha mẹ đã tát thẳng mặt:
“Còn dám nhắc đến kết hôn với Phó Cẩn? Hôm nay nó về là để hủy hôn với mày đấy! Đến một người đàn ông mà cũng không giữ nổi, mày còn có giá trị gì?”
Khoảnh khắc đó, Cố Vãn Tình mới hiểu — cô ta đã bị tất cả vứt bỏ.
Tại sao?
Tần Hoài Âm, vì mày, tao bị nhà họ Cố vứt bỏ, bị Phó Cẩn ghét bỏ.
Vậy còn mày, dựa vào cái gì mà vẫn có thể đứng trên cao, nhìn tao bằng ánh mắt khinh bỉ như thế?
Tất cả mọi căm hận, cô ta đều đổ lên đầu tôi, quyết tâm liều một phen.
Bọn họ nghĩ tôi đã tiêu hủy hết mọi bằng chứng về chuyện giữa tôi và Phó Cẩn.
Cho dù tôi có tung bằng chứng tình yêu bảy năm, Cố Vãn Tình cũng có thể dựng lên một phiên bản “yêu lâu hơn”.
Cho đến khi tôi công bố —
Hai đoạn video giám sát
Cùng toàn bộ tin nhắn khiêu khích trước đó của Cố Vãn Tình.
Dư luận lập tức đảo chiều.
Mức độ mắng tôi hôm qua bao nhiêu, thì hôm nay mắng lại hai người kia còn ác liệt hơn gấp bội.
Tôi không nói thêm lời nào —
Chỉ gửi một đơn kiện duy nhất
Đưa Cố Vãn Tình, và cả đám anh em của Phó Cẩn,
Ra trước tòa án quân sự.
Chương 8
Lần nữa gặp lại Phó Cẩn, đã là vài tháng sau.
Anh ta gầy gò đến độ chỉ còn da bọc xương, gương mặt uể oải, thoạt nhìn như già đi ít nhất mười tuổi.
“Hoài Âm, anh biết trước đây là anh có lỗi với em, nhưng anh thật sự chưa từng lừa dối em. Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu mình em. Xem như vì tình cảm chúng ta từng có, em tha cho nhà họ Phó được không?”
Thái độ của anh ta rất thấp, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo từng cố gắng che giấu nhưng vẫn để lộ trong lúc chúng tôi quen nhau.
Tôi buông tay, lắc đầu, rồi chỉ về phía Hạ Dực đang đứng cạnh mình.
“Người muốn đè bẹp nhà họ Phó đâu phải tôi. Sao anh không đi cầu xin anh ấy?”
Tôi cười, nụ cười vẫn ở trên môi, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo:
“Hơn nữa, Phó Cẩn, tình cảm giữa chúng ta chẳng phải sớm đã bị anh tiêu sạch rồi sao?”
Khi anh lén đính hôn với người khác, định giấu tôi làm tình nhân.
Khi anh dùng tiếng Pháp cùng đám anh em cười nhạo, hạ thấp tôi mà chẳng buồn ngăn lại.
Khi Cố Vãn Tình cùng lũ đó bịa đặt hãm hại tôi, anh cũng chỉ làm người tàng hình.
Giờ lại đến tìm tôi nói về quá khứ? Vậy lúc đó sao không nhớ đến cái gọi là “tình cảm”?
Nghe tôi nói xong, mặt Phó Cẩn lập tức trắng bệch, cổ họng nghẹn đắng đến mức nuốt cũng thấy khó khăn.