Chương 9 - Bí Mật Của Thiếu Gia

Ngoại truyện 1 – Chuyện thường ngày của cặp đôi · Góc nhìn Trình Dự

Sau khi cưới được 5–6 năm.

Cãi nhau chiến tranh lạnh.

Ban ngày Trình Dự lên sóng đài tài chính, buổi tối mặt lạnh giặt đồ lót cho Cầm Ngọc.

Cô vào kỳ dâu thì hay sinh sự.

Từ sau khi phát hiện khóc giả có thể trị được anh, cô như khai phá lục địa mới, chuyện gì cũng “ư ử” vài tiếng.

Khóc giả đến mức không có tí thành ý nào.

Không vui thì trưng mặt lạnh.

Ngủ cũng phải quấn chặt lấy anh như dây leo.

Trình Dự mất ngủ mấy đêm liền, cả ngày mặt mày âm u đáng sợ.

Nghe nói có cấp dưới lén tám chuyện: “Tổng Giám đốc Trình chắc cũng đến kỳ rồi…”

Trình Dự suýt thì cười vì tức.

Chờ mãi tới đúng một tuần sau.

Cầm Ngọc lại bắt đầu ăn đồ lạnh, ngồi trên đùi anh còn dám hôn trộm.

Trình Dự nở nụ cười chậm rãi.

Cầm Ngọc lập tức thấy không ổn.

Nhưng khi định chạy thì đã muộn.

Trình Dự tháo đồng hồ, ôm ngang cô lại:

“Đừng vội. Lát nữa có chỗ để em chạy.”

Ngoại truyện 2 – Cầm Ngọc & Cầm Nguyệt · Góc nhìn Cầm Ngọc

Tết đến vẫn là phải sum họp ăn cơm tất niên.

Trình Dự đang gói sủi cảo ngoài phòng khách, tôi và Cầm Nguyệt ăn trái cây trong bếp.

Cầm Nguyệt rất nỗ lực, cũng có năng lực thiên bẩm.

Làm việc nhanh gọn dứt khoát, tuyệt đối cự tuyệt tình cảm.

Công ty dưới tay chị ấy đã tăng trưởng gấp đôi.

Còn tôi, tranh vẽ đã được bán ra nước ngoài, cũng đạt được thành quả khiến bản thân hài lòng.

Chúng tôi đều có tương lai mình yêu và đang kiên trì theo đuổi.

Ai mà nghĩ được chứ, hai đứa trẻ chín tuổi từng ôm nhau ăn dưa chuột cầm hơi, nay hai mươi tuổi lại lặng lẽ trao bát cháo cho nhau với đôi mắt sưng đỏ.

Cầm Nguyệt phá vỡ bầu không khí hơi khô khốc.

“Em đang chuẩn bị có bầu à?”

Tôi gật đầu, xấu hổ cười.

“Muốn thử cảm giác yêu một người không giữ lại gì cả.”

“Cũng hy vọng con bé có thể lớn lên trong tình yêu của tất cả mọi người.”

Cầm Nguyệt cũng cười nhẹ.

“Vậy dì sẽ chuẩn bị sẵn 5% cổ phần công ty cho con bé. Cả đời này, việc duy nhất con bé cần làm là sống hạnh phúc.”

Mẹ gọi vọng từ phòng khách:

“Tiểu Ngọc, nói chuyện xong chưa? Sủi cảo chín rồi, để lâu sẽ nát đó.”

Tôi và Cầm Nguyệt cùng ra phòng khách.

Chị ấy đột nhiên khẽ nói sau lưng tôi: “Xin lỗi.”

Thật ra chị à, em chưa từng trách chị.

Em chỉ là… không biết đối mặt với chị như thế nào.

Trên bàn ăn.

Tôi gắp một chiếc sủi cảo có đồng xu, rồi gắp vào bát chị.

“Chúc mừng năm mới, chị.”

Ngoại truyện 3 – Tiểu Trúc & Lục Dã · Góc nhìn Lục Dã

Lục Dã là con riêng nhà họ Lục, từng nhặt rác đến năm 10 tuổi, rồi đột nhiên được nhận nuôi.

Trong nhà họ Lục, không ai xem trọng cậu ta, cũng chẳng ai dạy dỗ gì.

Cậu ta lớn lên như một con chó hoang.

Không rõ vì sao lại được nhận nuôi, may mà nhà họ Lục cũng không thiếu tiền.

Chỉ có một điều kiện kỳ lạ:

Phải sống lành mạnh, ăn ngủ điều độ, không được uống rượu.

Rảnh đến phát bực, cậu ta học cách… khẩu nghiệp.

Lần đầu khẩu nghiệp với Cầm Ngọc thì bị đánh.

Lần hai bị phản dame, nói không lại.

Lần ba định trả thù thì bị đè ngược.

Cậu ta phục rồi, bắt đầu né cô như né tà.

Nhưng cái người phụ nữ đã “ăn sạch” cậu lại không buông tha.

Đối xử với cậu như chó, nhốt lại dạy dỗ, không làm xong số liệu thí nghiệm thì bị trút giận.

Cậu ta tức cũng không dám nói.

Cho đến một ngày lén trốn ra được.

Hê, ai trói nổi ông mày chứ!

Đang đắc ý thì bị bắt cóc.

Hóa ra nhà họ Lục tìm cậu ta… chỉ để lấy thận cho cậu út quý giá.

Họ tiêm thuốc mê.

Khi nửa mê nửa tỉnh, cậu ta vẫn nghĩ:

Chết cũng đâu đến nỗi, cần gì làm quá vậy.

Chết rồi cũng chẳng sao, mạng mình rẻ rúng như thế mà.

Chẳng ai quan tâm đâu.

Bất chợt nghĩ đến người phụ nữ kia.

Không biết… cô ấy có để tâm không?

Chậc, thôi kệ.

Cậu ta chỉ là món đồ dùng miễn phí của phụ nữ thôi.

Bị đẩy vào phòng mổ.

Dao mổ đã kề sát người.

Rầm!

Cửa bị đá văng.

Vệ sĩ mặc đồ đen trang bị tận răng xông vào, cầm dùi cui điện khống chế hết đám người xung quanh.

Cô ấy bước ra từ giữa đám đông.

Khoác blouse trắng, bảng tên bác sĩ trưởng gắn trên ngực.

Cô chạm ngón tay lạnh lẽo lên trán cậu.

“Cún con, đáng thương quá.”