Chương 8 - Bí Mật Của Thiên Kim Thật
Phòng cậu ấy không bật đèn, rèm cửa kéo kín, tối đen như mực, không thấy được gì.
Tôi lần mò bước vào , khẽ hỏi: "Giản Hi, cậu bị ngã sao ?"
Giản Hi dường như bị ngã rất đau: "Ừm, tôi đang thay quần áo, thì đột nhiên mất điện, nên bị ngã một chút..."
"Vậy cậu ngã thế nào rồi ? Có chảy m.á.u không ? Mau cho tôi xem..."
Tôi dựa vào cảm giác đi đến trước mặt cậu ấy , men theo khuôn mặt cậu ấy sờ xuống, muốn chạm vào chân bị thương của cậu ấy .
Kết quả, móng tay không cẩn thận chạm phải cậu ấy .
Tôi khựng lại hai giây.
"Ưm..."
Trên đỉnh đầu lập tức truyền đến tiếng rên khe khẽ của Giản Hi:
"Đóa Đóa, cô đừng..."
Lời vừa dứt. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng "tách" một cái.
Trước mắt tôi đột nhiên sáng bừng. Lập tức phát ra tiếng hét chói tai.
Á á á, cứu mạng! Cái thứ xấu xí gì thế này !!
18
Tôi hoảng loạn chạy về phòng mình . Một lúc lâu sau . Cảm giác nóng rát trên mặt mới dịu đi một chút.
Tôi vừa vịn tay nắm cửa định đứng dậy, ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Giản Hi:
"Đóa Đóa, mẹ đã chuẩn bị trái cây, bảo chúng ta xuống."
Lòng tôi nhảy dựng, cố gắng trấn tĩnh hắng giọng: "Được, biết rồi , cậu xuống trước đi ."
Bên ngoài cửa yên tĩnh một lúc. Tôi nín thở, cho đến khi tiếng bước chân của cậu ấy hoàn toàn biến mất ở cầu thang, mới cẩn thận vặn khóa cửa.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa vừa mở hé—
Một bàn tay lớn, khớp xương rõ ràng đột ngột thò ra từ bên cạnh, nắm chặt cổ tay tôi .
Tôi còn chưa kịp kêu lên, đã bị đẩy vào phòng, phía sau là cánh cửa, phía trước là cơ thể nóng bỏng của Giản Hi.
Ánh đèn bị cậu ấy che khuất, tôi ngước đầu lên, nhìn rõ cảm xúc tối tăm đang cuộn trào trong đáy mắt cậu ấy .
Tinhhadetmong
"Giản Hi, tôi vừa nãy không cố ý, cậu ... ưm."
Lời chưa nói hết. Nụ hôn của Giản Hi đã áp xuống. Ban đầu chỉ là chạm vào môi. Ngay sau đó lưỡi cũng thuận thế thăm dò vào .
Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm nhau . Tôi rùng mình , vò nát vạt áo cậu ấy .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua Trong cơn mơ màng. Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập và nhịp tim loạn xạ của cả hai.
Và một câu nói của Giản Hi:
"Thật sự rất thích cô, bé cưng..."
19
Ngày công bố việc Giản Hi về nhà và hôn ước của hai chúng tôi . Cũng trùng hợp là ngày sinh nhật của cậu ấy . Sau khi tiếp đãi xong những vị khách đến chúc mừng. Tôi kéo Giản Hi ra góc để thổi nến, và tranh thủ được một cơ hội để ước nguyện.
Giản Hi chọc vào má tôi : "Em ước gì vậy , anh có thể biết được không ?"
Tôi liếc xéo cậu ấy : "Ước nguyện nói ra sẽ không linh nghiệm đâu ..."
Giản Hi trầm ngâm hai giây: "Em không nói ra , anh không biết , nên mới không linh nghiệm."
Tôi khẽ hừ một tiếng: "Thôi được rồi , được rồi ."
Lại chắp hai tay lại . Nói nhỏ:
"Ước nguyện của em là, mỗi ngày đều có thể ngủ tới khi tự tỉnh."
Ước nguyện xong. Tôi nghiêng đầu nhìn Giản Hi:
"Còn anh thì sao ? Giản Hi, ước nguyện của anh là gì?"
Giản Hi nghiêm túc đáp: "Trở thành tự nhiên tỉnh." (tức là ngủ dậy tự nhiên - ám chỉ việc ngủ cùng và làm người đ.á.n.h thức cô ấy )
"Hả?"
Tôi đơ máy hai giây. Nhận ra cậu ấy đang nói gì, lập tức phát ra tiếng hét chói tai.
"Giản Hi cậu đúng là đồ lưu manh thối tha!!"
(Hết)