Chương 3 - Bí Mật Của Thiên Kim Thất Lạc

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vô lễ!” – Thẩm Dịch Chi quát lớn.

“Con là tiểu thư chính tông của Thẩm gia, hôn sự liên quan đến danh dự tông tộc, sao con dám đàm điều kiện!”

Giọng ông có uy nghi khiến người khác sợ hãi, nhưng hai mươi năm bị giày xéo đã mài sạch mọi sợ hãi trong ta, chỉ còn lại phần xương cứng cỏi.

Ta nhìn thẳng vào ông, từng chữ rõ ràng:

“Nhưng tên ta, đến nay vẫn chưa được ghi vào tộc phả Thẩm gia.”

4.

Hai vợ chồng họ sững sờ.

Phải, ta tuy đã được nhận lại, nhưng chưa vào tộc phả, vẫn chẳng phải người Thẩm gia.

Ta trở vào phòng, lấy ra mấy vật đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Thẩm Dịch Chi.

“Những cửa hàng ở thành Nam vốn bỏ hoang nhiều năm, ta đã khôi phục lại trong hai năm qua.”

“Nay mỗi tháng đều có lãi. Đây là sổ sách, cha có thể xem qua.”

“Còn đây là những bài thơ, bài viết ta đã biên soạn.”

Thẩm Dịch Chi xem sổ sách, sắc mặt từ giận dữ chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng lộ ra chút tán thưởng.

Ông không hiểu ta, nhưng ông biết nhìn người.

Đứa con gái lớn lên nơi quê nghèo này, bản lĩnh và trí tuệ chẳng kém gì con trai mà ông dốc lòng bồi dưỡng.

Đang khi ông còn suy ngẫm, Thẩm phu nhân đã cất lời:

“Lão gia, con gái học văn viết chữ vốn đã trái lễ. Nay lại đòi lập nữ hộ, sở hữu sản nghiệp, nếu truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta chê cười sao?”

Thẩm Dịch Chi liếc bà, không đáp, chỉ quay sang ta:

“Đi theo ta.”

Vào thư phòng, ông lại đọc kỹ thơ văn của ta, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói:

“Điều con yêu cầu, quả là quá mức khác người. Nhưng…”

Ông dừng lại, rồi đổi giọng:

“Ta có thể cho con một cơ hội.”

“Tiêu Cẩn tính tình ngạo mạn, còn dọa rằng nếu bị ép cưới, hắn sẽ khiến Thẩm gia mất hết thể diện.”

“Nếu con khiến hắn tự nguyện lấy con, ta sẽ đáp ứng điều con muốn.”

Ánh mắt ông mang theo ý thăm dò:

“Biết cách thu phục lòng người, cũng là một bản lĩnh.”

Ta gật đầu:

“Được.”

Chiều hôm ấy, ta gặp Tiêu Cẩn tại tiền sảnh.

Hắn lười nhác tựa vào khung cửa, tay mân mê ngọc bội, dù áo gấm lụa là vẫn không giấu được vẻ ngông cuồng.

Nghe người bẩm báo, hắn liếc ta, ánh mắt lạnh nhạt đầy khinh bạc.

Sau khi được giới thiệu, hắn lập tức nói:

“Phụ thân sai ta dẫn tiểu thư Thẩm gia đi dạo kinh thành, mời.”

Ta bước lên xe ngựa của hắn.

Xe rẽ quanh co, cuối cùng dừng trước phong nguyệt lâu, chốn ăn chơi nổi tiếng.

Tiếng cười nói ồn ào vọng xuống.

Tiêu Cẩn nhảy xuống trước, ngoảnh lại cười nhạt:

“Thẩm tiểu thư, để ta cho nàng thấy nơi vui nhất kinh thành.”

5.

Hắn dẫn ta lên tầng hai.

Một đám công tử phóng đãng đang nâng chén cười nói ầm ĩ.

Thấy hắn, bọn họ lập tức cười vang:

“Ha ha, nhị công tử Tiêu đến rồi!”

“Còn vị cô nương này là ai vậy?”

Một gã mặt bóng loáng, râu tỉa gọn, ngang nhiên đảo mắt nhìn ta từ đầu đến chân.

Tiêu Cẩn ung dung ngồi xuống ghế chủ vị, nhấc chén rượu, thản nhiên nói:

“Cha ta vừa tìm cho ta món đồ mới, mang ra cho các ngươi xem qua.”

Đám người cười ồ, trêu ghẹo vang cả sảnh.

Ý hắn đã quá rõ, muốn làm nhục ta, ép ta tự bỏ hôn sự.

Nhưng ta không hề sợ hãi.

Ngược lại, ta bước đến thẳng trước mặt hắn, mỉm cười:

“Ồ? Không biết Nhị công tử định xem ta là thứ đồ chơi gì đây?”

Không khí lập tức tĩnh lặng.

Ngay cả những kẻ đang nâng chén cũng ngừng lại.

Tiêu Cẩn hơi sững, rồi bật cười lạnh, giọng khinh miệt:

“Ca kỹ trên thuyền hoa, thế nào?”

Tiếng cười lại nổ ra khắp sảnh.

Ta chỉ khẽ nhướng mày, rút từ tay áo ra một cây ngọc tiêu trắng muốt:

“Đã ví ta với ca kỹ, chắc Nhị công tử cũng am hiểu âm luật?”

Hắn hơi khựng, rồi bật cười gằn:

“Ngươi là thứ gì mà cũng dám luận âm luật với ta?”

Ta nhẹ giọng, khóe môi nhếch lên:

“Không dám.”

Ta khẽ rủ mi:

“Chỉ là tiểu nữ hèn mọn, may cũng đôi chút tường thông môn này.”

“Đã thế hứng của Nhị công tử Tiêu ở nơi âm luật, chẳng bằng thỉnh công tử gảy cho một khúc Phượng Cầu Hoàng trợ hứng?”

Ta ngẩng mắt, ánh nhìn vụt lạnh:

“Nếu công tử có thể thổi một khúc chẳng sai nửa âm, Quy Yến ta cam nguyện chịu phạt. Còn như chỉ cần lạc một nốt—”

Ta dừng lại, đảo mắt qua bọn người đang chờ xem kịch vui:

“Thì yến ẩm còn lại hôm nay, mời Nhị công tử quỳ xuống, thay chúng ta nếm từng món một, thế nào?”

Lập tức, cả tửu lâu nổ tung ầm ĩ.

Tất cả đều dán mắt nhìn chúng ta, xì xầm bàn tán.

Sắc mặt Tiêu Cẩn biến đổi, gân xanh bên thái dương giật giật.

Ai chẳng biết Nhị công tử Tiêu ghét nhất là cầm sắt tỳ bà?

Đừng nói Phượng Cầu Hoàng, e rằng ngay đến cung thương giác chí vũ cũng chẳng phân rành!

Đúng lúc ấy, một giọng điệu yếu ớt vang lên.

Thẩm Uyển Nhu chẳng biết theo đến từ khi nào.

“Tỷ tỷ, Nhị công tử thân phận tôn quý, hà tất làm khó người ta như vậy?”

Ta nhìn nàng, khóe môi nhếch giễu:

“Ồ? Muội đã thương hộ Nhị công tử như vậy, sao không thay người mà… thổi tiêu thử xem?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)