Chương 1 - Bí Mật Của Thiên Kim Giả

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi là thiên tài trong mắt mọi người.

Tiểu học học vượt ba lớp, trung học thì gần như vơ sạch huy chương trong các cuộc thi, mười sáu tuổi được tuyển thẳng vào Bắc Đại.

Cho đến một ngày, một người phụ nữ trung niên ăn mặc quê mùa tìm đến tôi, nói tôi là giả thiên kim bị tráo đổi.

“Trước kia tôi làm việc ở nhà họ Trạch, đương nhiên có cơ hội tráo đổi các người. Đưa tôi một triệu, nếu không tôi sẽ phơi bày mọi chuyện.”

Tôi nhíu mày nhìn bà ta, căng thẳng hỏi vị trí của thiên kim thật.

Nghe bà ta nói đối phương được nuôi ở nông thôn, đến cả chín năm nghĩa vụ cũng chưa học hết, là một kẻ mù chữ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Đợi tôi xác nhận cô ta không gây ra mối đe dọa nào, tôi sẽ chuyển tiền cho bà.”

Tôi là thiên tài trong mắt mọi người.

Tiểu học học vượt ba lớp, trung học thì liên tục giành giải trong các kỳ thi, mười sáu tuổi được tuyển thẳng vào Bắc Đại.

Cho đến một ngày, một người phụ nữ trung niên ăn mặc quê mùa tìm đến, nói rằng tôi là giả thiên kim bị tráo đổi từ bé.

“Trước kia tôi làm việc ở nhà họ Trạch, đương nhiên có cơ hội tráo đổi các người. Đưa tôi một triệu, nếu không tôi sẽ phơi bày mọi chuyện.”

Tôi nhíu mày nhìn bà ta, căng thẳng hỏi thiên kim thật đang ở đâu.

Nghe bà ta nói đối phương được nuôi ở nông thôn, đến cả chương trình chín năm nghĩa vụ cũng chưa học hết, là một người mù chữ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Đợi tôi xác nhận cô ta không có gì uy hiếp, tôi sẽ chuyển tiền cho bà.”

01

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại là giả thiên kim.

Bố mẹ tôi đều là trai tài gái sắc, còn tôi từ nhỏ lại chỉ thuộc dạng nhan sắc bình thường. Nhiều người tiếc nuối vì tôi không thừa hưởng ngoại hình nổi bật của họ.

Nhưng không ai từng nghi ngờ tôi không phải con ruột.

Vì tôi thông minh giống bố, rất có năng khiếu trong học tập, lần nào cũng đứng đầu khối, là thiên tài trong mắt người khác.

Khi người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị chạy đến trước mặt tôi, nói rằng tôi là con gái của bà ta.

Tôi suýt tưởng đây là chiêu trò buôn người mới.

Cho đến khi bà ta kể về vết bớt trên người tôi, rồi đưa cho tôi xem ảnh đứa em trai có nét giống tôi đến bảy, tám phần.

Tôi lặng lẽ thu lại ý định gọi cảnh sát.

Còn chưa kịp hỏi bà ta làm sao biết được chân tướng, bà ta đã quăng cho tôi một tờ hóa đơn.

“Em trai cô mười ba tuổi rồi, chuẩn bị lên cấp hai cần đóng tiền chọn trường. Cô là đại tiểu thư nhà họ Trạch, số tiền này chẳng qua là tiền tiêu vặt, chẳng đáng gì. Cô đừng tỏ thái độ, đó là em ruột của cô, sau này cô gả chồng còn phải trông cậy vào nó chống lưng.”

Vẻ mặt ngông nghênh của bà ta khiến tôi bối rối.

Chẳng lẽ là tôi đang cầu xin bà ta cho tiền?

Nếu không thì tại sao bà ta lại nói năng đầy khí thế như thế?

“Tạm chưa bàn đến chuyện lời bà nói có đáng tin hay không, trước hết bà hãy nói xem đã tráo tôi ở bệnh viện bằng cách nào?”

Vừa nghe nhắc đến chuyện này, bà ta lập tức thao thao bất tuyệt.

Thấy bà ta kể lể đầy cảm xúc, tôi lặng lẽ bật ghi âm trong điện thoại.

Nửa tiếng sau, tôi đã hiểu toàn bộ sự việc.

Năm đó, Lý Hương Tú đến làm bảo mẫu ở nhà họ Trạch, thấy mẹ tôi cả ngày chỉ biết chơi đàn múa hát, việc nhà thì chẳng biết gì, còn bố tôi thì lại yêu chiều bà đến tận mây xanh.

Bà ta nảy sinh lòng ghen tị, thậm chí lén mặc đồ và đeo trang sức của mẹ tôi.

Kết quả bị phát hiện, bị đuổi khỏi nhà họ Trạch.

Bà ta ôm hận trong lòng.

Lúc đó, mẹ tôi vì tìm cảm hứng sáng tác, ngày nào cũng giận dỗi cãi nhau với bố tôi, Lý Hương Tú nhân cơ hội mua chuộc các bảo mẫu khác, dụ mẹ tôi về quê bà ta ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh.

Kết quả là mẹ tôi sinh non ngoài ý muốn, buộc phải sinh ở một bệnh viện địa phương với điều kiện vô cùng lạc hậu.

Lý Hương Tú biết chuyện, liền lén lút lẻn vào bệnh viện, tráo tôi – người sinh sớm hơn một ngày – với con gái ruột của nhà họ Trạch.

Khi ấy, bà ta mơ tưởng rằng chờ tôi lớn lên sẽ thừa kế nhà họ Tô, không chỉ có thể giúp đỡ cho con trai bà sau này.

Đợi đến khi tôi lấy chồng, còn có thể giao cả công ty cho con bà ta quản lý.

Lý Hương Tú nói gì cũng lôi con trai ra, khiến tôi chỉ biết trợn mắt.

Cái mùi “trọng nam khinh nữ” nồng nặc này suýt khiến tôi phát ngộp, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi một người như thế lại là mẹ ruột của mình.

Nhưng sự thật rành rành trước mắt.

Tôi hơi cau mày, cắt ngang lời bà ta khi đang lần thứ tám cố nhồi nhét vào đầu tôi việc phải để lại tài sản cho con trai bà, rồi hỏi điều tôi quan tâm hơn:

“Con gái ruột của nhà họ Trạch đâu rồi? Nếu cô ta bị lộ thân phận, chúng ta đều không yên đâu.”

Lý Hương Tú vẫy tay:

“Yên tâm, tôi giữ nó ngay trong tầm mắt. Đến cả trung học cũng không cho nó học xong, chỉ sợ con nhãi đó học nhiều quá lại phát hiện ra bí mật.”

“Con gái học nhiều để làm gì, sau này cũng là người nhà khác.”

Bà ta vừa đắc ý vừa huênh hoang kể về những việc làm ác độc của mình, khiến tôi rùng mình ớn lạnh.

Nếu tôi không bị tráo đổi, thì người phải bỏ học chắc chắn là tôi.

Nghĩ đến niềm yêu thích học hành của mình, những thành tích rực rỡ mà ai cũng ca ngợi, và suất tuyển thẳng vào Bắc Đại đã nằm chắc trong tay.

Tất cả đều sẽ tan thành mây khói.

Tôi sẽ sống mơ màng cả đời.

Sống để so xem ai đẻ được nhiều con hơn, ai sinh được nhiều con trai hơn.

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi lạnh sống lưng.

“Tôi muốn gặp Vương Phan Nhi một lần.”

Nghe tôi nói vậy, Lý Hương Tú lập tức cảnh giác.

“Cô định làm gì? Nhỡ đâu để lộ thì sao?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)