
Phu quân ta tử trận nơi sa trường, được đưa về kinh thành ngoài di cốt còn có một nữ y đang mang cốt nhục của chàng.
Nữ y khóc không ngừng, quỳ trước mặt ta nói rằng chẳng cầu gì khác, chỉ nguyện sinh hạ đứa con di hài của chàng.
Ta gỡ tay nàng ra, khẽ cười: “Ai biết được có phải huyết mạch của tướng quân hay không?”
Nụ cười của ta vượt qua nàng, rơi vào hư ảnh phía sau.
Ấy chính là linh hồn của Quách Quân.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Bình luận