Chương 7 - Bí Mật Của Những Kẻ Đã Khuất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nói cách khác, nếu trước đây không có bản di chúc kia, thì Lâm Ảnh hoàn toàn có thể dùng kết quả xét nghiệm ADN giữa Lâm Tư Dư và Trịnh Vũ để tranh giành một phần tài sản. Chính vì vậy bà ta mới gấp gáp bắt Trịnh Vũ lập di chúc, chỉ sợ lúc đó tài sản bị tôi – người vợ hợp pháp – chia mất một nửa.”

Thực ra, tôi chưa bao giờ tham lam tài sản của Trịnh Vũ. Bao năm nay tôi vẫn làm việc, lương của tôi đủ để nuôi sống tôi và Thư Ý. Nhưng của trời cho, ai mà chê nhiều?

Tính toán hết lần này đến lần khác, cuối cùng Lâm Ảnh trắng tay.

Còn tôi, chẳng tính toán gì cả, lại có được tất cả.

12.

Khi biết Lâm Ảnh không lấy được tài sản của Trịnh Vũ, Tạ Vận Dương lập tức sa sầm mặt, mắng chửi bà ta một trận rồi tức tối bỏ đi.

Hắn đến với Lâm Ảnh cũng chỉ vì ngắm đến khối tài sản thừa kế, nay hy vọng tan biến, hắn chẳng buồn giả vờ thêm một giây.

Lâm Ảnh thì lại không cam lòng. Bao nhiêu năm nay bà ta luôn ngẩng cao đầu trước mặt tôi, sao có thể tin rằng Trịnh Vũ vừa chết, tất cả may mắn liền rơi xuống người tôi?

Điều khiến bà ta khó tiếp nhận nhất chính là việc Lâm Tư Dư thật sự là con ruột của mình. Không ai rõ hơn bà ta, suốt hơn hai mươi năm qua bà ta đã đối xử với con bé thế nào.

Bà ta la hét đòi tìm Thư Ý, khăng khăng cho rằng bản giám định ADN trong tay tôi là giả, yêu cầu làm giám định mới giữa bà ta và Thư Ý.

Thư Ý chẳng hề phản đối, vẫn giữ thái độ ôn hòa:

“Bác à, bác cứ sắp xếp đi, thời gian này con lúc nào cũng rảnh.”

Lâm Ảnh gần như lập tức kéo Thư Ý đến bệnh viện, làm giám định khẩn, trong vòng 24 tiếng sẽ có kết quả.

Đến khi cầm bản báo cáo trên tay, bà ta mới hoàn toàn sụp đổ.

Bao năm tính toán, cuối cùng lại thành áo cưới cho mẹ con tôi. Tức đến mức bà ta ngã bệnh phải nhập viện.

Tôi nghe nói bên ngoài bà ta còn nợ nần chồng chất, vốn định chờ có được tài sản rồi dụ dỗ Thư Ý bỏ ra một phần để trả, giờ thì giấc mộng tan thành bọt nước.

Thực ra, không phải khả năng chịu đựng của Thư Ý quá tốt, mà là vì năm mười hai tuổi, tôi đã kể cho con biết toàn bộ sự thật.

Tôi một tay nuôi dạy con, hết lần này đến lần khác truyền cho con sự kiên cường, và chính sự kiên cường ấy đã giúp ích trong lần này.

Phải thừa nhận, Trịnh Vũ đối xử với Thư Ý rất tốt. Dù phần nhiều là vì anh ta tin đó là con ruột của mình, nhưng tình cảm ấy vẫn thật sự tồn tại.

Nên lúc đầu, Thư Ý khó lòng chấp nhận, tâm trạng sa sút rất lâu.

Nhưng khi nghĩ thấu mọi mưu tính mà Trịnh Vũ và Lâm Ảnh nhắm vào tôi, Thư Ý đã lựa chọn đứng về phía tôi.

Con bé nói:

“Mẹ, mẹ chẳng làm gì sai cả. Chính họ mới không nên đối xử với mẹ như vậy.”

Thực ra, từ năm Thư Ý học lớp 10, Lâm Ảnh đã ngấm ngầm tìm cách tiếp cận.

Đúng như tôi dự đoán, bà ta tin Thư Ý mới là con ruột của mình, con bé cũng đã lớn, nên muốn nhận lại.

Mỗi lần Lâm Ảnh liên hệ, Thư Ý đều kể lại với tôi.

Có lúc con bé cũng thắc mắc, hỏi tôi:

“Mẹ, sao ba năm đó không cưới bác luôn nhỉ?”

Chuyện này tôi từng nghĩ qua Sau khi anh trai chết, Trịnh Vũ hoàn toàn có thể cưới chị dâu. Trường hợp như vậy dù hiếm nhưng không phải chưa từng có.

Sau này tôi mới hiểu: Trịnh Vũ không chịu nổi lời ra tiếng vào của làng xóm, hơn nữa, anh ta cũng chẳng thật sự vừa lòng với Lâm Ảnh như trong tưởng tượng.

Từ trong xương tủy, Trịnh Vũ là một kẻ yếu đuối. Gia cảnh khốn khó đến thế, một người đàn ông đáng lẽ phải tự tìm đường sống, nhưng anh ta chỉ cam chịu trong nghèo hèn.

Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác. Năm đó, mẹ Trịnh Vũ cũng không thích Lâm Ảnh. Con trai cả của bà vốn làm mộc kiếm sống yên ổn, nhưng vì Lâm Ảnh chê ít tiền, suốt ngày cãi vã, cuối cùng ép anh ta đi đào mỏ.

Mẹ Trịnh Vũ từng nói đúng một câu với mẹ chồng cũ của tôi: Lâm Ảnh khắc chồng.”

Trận sập mỏ năm ấy đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người đàn ông, để lại nhiều phụ nữ mang trên lưng cái tiếng “khắc chồng”.

Cái danh đó, vốn là đàn bà gán cho đàn bà. Bao nhiêu ấm ức uất hận, luôn cần có một nơi để trút xuống.

Đúng sai, thiện ác, lúc ấy đã chẳng còn lời nào để biện bạch.

Mẹ Trịnh Vũ cũng không thích tôi, đặc biệt khi biết tôi mang thai, bà thẳng thừng ghét bỏ, bảo tôi phải bỏ đứa bé mới được bước vào cửa nhà họ Trịnh.

Về sau không biết Trịnh Vũ nói gì, bà không nhắc chuyện bỏ thai nữa, chỉ dặn:

“Đẻ đứa này xong, mau đẻ thêm đứa con ruột của Trịnh Vũ.”

Chỉ tiếc, khi đó chính sách kế hoạch hóa gia đình quá nghiêm, một nhà chỉ được sinh một đứa.

Khi ấy Trịnh Vũ còn nói, anh ta sẽ coi đứa bé của tôi như con ruột.

Ngày đó, tôi ngây ngô còn cảm động. May mắn thay, từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ là kẻ mù quáng vì tình.

Ngày tôi sinh, Lâm Ảnh cũng ngã trong sân, đứa bé chưa đủ tháng của bà ta liền sắp chào đời.

Tôi và bà ta cùng nhập viện, sinh cùng ngày.

Ngay khi ấy, tôi đã cảnh giác. Lâm Ảnh ngã quá đúng lúc, giống như cố tình chờ để sinh cùng ngày với tôi.

Tôi luôn tin trực giác của mình. Dù đã mệt lả đến không mở nổi mắt, tôi vẫn cắn chặt đầu lưỡi không cho mình ngủ. Tôi nhìn thật kỹ con, đến khi thấy vết bớt đỏ sau vành tai mới yên tâm chìm vào mê man.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)