Chương 1 - Bí Mật Của Những Hình Xăm

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hôm đó tôi trực ca, phòng cấp cứu tiếp nhận một cô gái tóc ngắn bị ngất xỉu.

Làm xong siêu âm, tôi vừa định nói một câu:

“Có thai rồi, chúc mừ—”

Chữ “mừng” còn chưa kịp thốt ra, tôi đã nhìn thấy hình xăm bên ngực trái của cô ta:

“Thẩm Văn Diễn” — tên chồng tôi.

Tôi tưởng chỉ là trùng hợp, dè dặt hỏi:

“Thẩm Văn Diễn, là chồng cô à?”

Ai ngờ cô ta vội vàng xua tay:

“Không dám nói bừa đâu, thằng ch ó đó có vợ rồi. Tôi là anh em chí cốt của anh ta, hình xăm này là do uống say, anh ta tự tay xăm cho tôi đấy.”

Cô ta nói tiếp, vẻ đắc ý không hề che giấu:

“Cũng không phải mình tôi chịu thiệt, anh ta còn xăm chữ cái tên tôi ở tận bẹn, coi như chứng minh tình nghĩa anh em chúng tôi!”

Trùng hợp làm sao, chỗ đó trên người chồng tôi, đúng thật có hai chữ cái.

Nói xong, cô ta hốt hoảng nhảy khỏi giường bệnh:

“Khoan đã, cô bảo tôi có thai á? Vãi thật, tôi chỉ thấy anh ta bí bách quá nên giúp anh ta chút thôi, thế mà cũng trúng được à? Nhưng mà đừng, ngàn vạn lần đừng để vợ anh ta biết! Cô ta mà hiểu lầm nữa thì toi!”

Tiếc là, tôi đã biết rồi.

Tôi nghiến răng bấm gọi cho anh ta,

“Thẩm Văn Diễn, mẹ anh có biết mình còn đẻ ra một đứa không ra nam chẳng ra nữ không?”

Cuộc gọi vừa kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, không phải trong máy tôi, mà là trong loa điện thoại của cô ta.

“Hân Hân, em thật sự mang thai rồi à? Tuyệt quá.”

Mà máy tôi, chỉ có giọng trợ lý lễ phép xin lỗi vì anh ta đang bận họp.

Thì ra, Thẩm Văn Diễn có đến hai chiếc điện thoại.

Hân Hân bĩu môi:

“Đẹp cái quái gì, chúng ta là anh em chí cốt đấy nhé. Nếu thật sự sinh con ra, thì gọi anh là bố, hay gọi em là bố?”

Thẩm Văn Diễn cười ha hả, giọng đầy yêu chiều:

“Hân Hân, em thật sự quá đáng yêu. Gọi ai là bố cũng được. Nhưng mà em nói ‘nếu thật sự sinh’ là sao? Anh nói cho em biết, tuyệt đối không được làm chuyện dại dột.

Đây là món quà ông trời ban cho chúng ta, nhất định phải giữ lại. Khi con ra đời, chúng ta cùng nuôi nó lớn, em dạy nó đánh võ làm bố, còn anh sẽ vẽ cho con những chiếc váy đẹp nhất, làm mẹ nó, chịu không?”

Tôi đứng đó, như một kẻ ngoài cuộc, lắng nghe hai người họ vẽ ra một tương lai ngọt ngào, đầy háo hức.

Chỉ là, trong viễn cảnh tươi đẹp đó, không có tôi — người đã bên cạnh anh suốt mười năm, người đã sinh cho anh một đứa con gái.

Hân Hân cong khóe môi, nhưng chỉ chốc lát sau lại cụp xuống:

“Vậy còn vợ anh thì sao? Dù chúng ta thật sự chỉ là anh em, em vẫn hơi sợ chị ta. Lần trước chúng ta chơi trò cởi đồ nhổ lông ở bar bị chị ta nghe phong thanh,

Chị ta xách dao lao đến KTV chém cả quán, nếu không phải anh ôm em chạy nhanh, giờ chị ta chắc chẳng cần biết mặt mũi em ra sao cũng đủ sức chặt em ra thành từng khúc rồi.

Bây giờ mà chị ta biết em vì giúp anh ‘giải tỏa’ mà lại dính bầu, chị ta không băm cả em lẫn đứa nhỏ trong bụng thành thịt bằm à?”

“Nhưng mà rõ ràng là chị ta không làm tròn trách nhiệm vợ chồng, để chồng mình đến nỗi nghẹn tới chảy máu cam thì em giúp đỡ tí cũng có gì sai đâu. Tiếc là, chắc chị ta sẽ chẳng cảm ơn em rồi.”

Giọng Thẩm Văn Diễn thấp hẳn đi, nhưng từng chữ lại rõ ràng đầy kiên định:

“Hân Hân, đừng sợ. Anh sẽ không để cô ta làm tổn thương em. Cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ cho em một danh phận.”

Cuộc gọi vừa dứt, nụ cười hạnh phúc trên mặt Hân Hân như sắp tràn ra ngoài.

Cô ta quay sang tôi, ánh mắt long lanh:

“Bác sĩ, con trong bụng tôi chắc khỏe lắm nhỉ? Tôi không giống mấy đứa bánh bèo yếu đuối đâu, suốt thai kỳ ăn ngon ngủ kỹ mà còn sẩy, tôi hồi cấp ba còn leo tường chơi bóng rổ với đám thằng ch ó kia, sức khỏe miễn chê luôn.”

Tôi cúi xuống nhìn tên bệnh án:

Hân Hân — DD.

Trên đùi trong của Thẩm Văn Diễn, đúng thật có hai chữ cái này.

Mà tôi tên là Chu Hiểu Hiểu — ZDD.

Tôi từng nhìn thấy hình xăm đó lúc hai người bên nhau, còn từng ngây thơ hỏi anh ta:

“Sao anh xăm tên em mà thiếu một chữ?”

Gương mặt Thẩm Văn Diễn cứng lại:

“Chữ cuối trùng nhau mà. Cho nên anh lược đi cho đỡ đau. Hiểu Hiểu à, chỗ đó xăm đau lắm, chỉ vì một chữ mà em nỡ lòng nào bắt anh chịu thêm?”

Anh ta nói với vẻ uất ức, khiến tôi thấy mình quá đáng.

Rồi để bù đắp, tôi không chỉ dốc hết sức trên giường chiều chuộng anh ta, còn chuyển cho anh ta hai triệu để gọi là “an ủi”.

Hóa ra, tất cả — chẳng có cái gì thuộc về tôi cả.

Tôi mỉm cười, không trả lời cô ta, chỉ nhẹ giọng hỏi:

“Kỳ kinh cuối là ngày nào?”

Hân Hân sững người:

“Hả?”

Tôi kiên nhẫn lặp lại:

“Phải biết rõ mới tính được tuổi thai, càng chính xác càng tốt.”

Cô ta như vừa hiểu ra, gật gù:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)