Chương 5 - Bí Mật Của Nhị Tiểu Thư
Ta ngẩn người.
Khả năng này, ta chưa từng nghĩ đến.
Hắn tiếp tục nói: “Diệp Tử thông minh như vậy, Tam ca không dám lừa nàng. Nàng thử nghĩ xem, Lâu Quan Sương có ân cứu mạng Thái tử từ nhỏ, nếu Thái tử thực lòng muốn báo ân bằng hôn sự, tại sao không làm từ sớm, lại đợi đến tận bây giờ mới nói!? Vì lời hứa hôn này, vốn không phải do Thái tử thật đề xuất, mà là Tam ca đưa ra.
Tam ca từng nghĩ, như mọi người, Lâu phủ chỉ có một vị tiểu thư. Cũng là lỗi của ta, năm đó quen biết với nàng, chúng ta rất ít nhắc đến gia sự.
Ta đồng ý làm người thay thế Thái tử, đợi đến khi bệ hạ bồi dưỡng hoàng tử nhỏ thành tài sẽ lui xuống, điều kiện duy nhất của ta là: phải cưới tiểu thư Lâu phủ làm vợ, cho nàng những gì tốt nhất trên đời. Ta tưởng người đó là nàng. Bệ hạ đồng ý.
Theo quy định trong cung, trước khi đại hôn, chân dung của nàng sẽ được đưa cho ta xem trước. Ta nhìn thấy, mới biết người đó không phải nàng. Ta sai người dò hỏi, cuối cùng moi được từ miệng hạ nhân Lâu phủ rằng còn có nhị tiểu thư. Ta rất muốn tự mình đến gặp nàng, nhưng ta không dám, với gương mặt này, ta không dám gặp nàng, ta sợ người khác phát hiện nàng là nhược điểm của Tam ca, là nghịch lân của Tam ca, là toàn bộ sự dịu dàng và yêu thương của Tam ca, ta sợ bệ hạ sẽ làm hại nàng.
May mà, Thái An vương tuy không có huyết thống với ta, nhưng lại là huynh đệ chí tình. Hắn là người trọng tình cảm, bằng lòng giúp ta.
Ta sợ hắn không thể khiến nàng tin, nên dạy hắn bắt chước dáng vẻ của ta, cách ăn mặc, giọng điệu, cố ý tiếp cận nàng. Ta nghĩ, trong lòng Diệp Tử có ta, chắc chắn sẽ nghi ngờ, chắc chắn sẽ thấy Thái An vương cho nàng cảm giác quen thuộc.
Diệp Tử, nàng nói gì đi chứ, đừng như vậy… Tam ca… Tam ca thấy bất an… nàng gọi Tam ca một tiếng nữa đi được không!? Ta mệt mỏi lắm rồi với những tiếng ‘Thái tử điện hạ’, thật sự mệt mỏi rồi……”
Hắn nằm xuống giường.
Ta nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đầy mỏi mệt nhưng chan chứa tình cảm, giống hệt ánh mắt của thiếu niên năm mười ba tuổi khi bị trúng độc ngã xuống đất. Cơn đau âm ỉ tràn ngập lòng ta.
Ta thấy xót xa.
Hành động đi trước suy nghĩ, ta đưa tay muốn xoa dịu nếp nhăn giữa lông mày hắn.
Hắn nhân cơ hội nắm lấy tay ta, lật người đè ta xuống.
Cổ họng ta không ngừng trồi sụt.
Ta không biết mình làm sao nữa.
Một cảm xúc lạ lẫm và thôi thúc không tên xâm chiếm lấy tâm trí ta.
Cảm giác tê dại lan từ nơi hắn chạm vào, chạy khắp cơ thể ta.
Ta căng cứng toàn thân, đến ngón chân cũng duỗi thẳng.
Ta cố gắng kháng cự hắn, nhưng hắn đột nhiên gỡ mặt nạ da người xuống, lộ ra một gương mặt trắng bệch, không mấy huyết sắc, nhưng lại trùng khớp với khuôn mặt thiếu niên trong ký ức ta.
Hắn vứt mặt nạ da người đi, nâng mặt ta lên, đôi mắt vương đầy men say, như chứa cả trời sao vụn vỡ của đêm nay, khàn khàn nói:
“Diệp Tử, mọi người đều gọi ta là Thái tử, ta chỉ có thể làm Tam ca trước mặt nàng. Chỉ có nàng mới có thể yêu Tam ca, nếu ngay cả nàng cũng không cần Tam ca nữa… thì Tam ca thật sự là người cô đơn không còn gì cả……”
Chỉ có nàng mới có thể yêu Tam ca…
Nếu ngay cả nàng cũng không cần Tam ca nữa… thì Tam ca thật sự là người cô đơn không còn gì cả……
Khoảnh khắc đó, ta buông bỏ kháng cự.
Mọi thứ hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.
6
Những xúc cảm xa lạ, mãnh liệt cuối cùng đã hoàn toàn nhấn chìm chúng ta.
Hắn rốt cuộc đã được như ý.
Ta cảm thấy trong đầu nổ tung ánh sáng trắng chói lòa.
Khoảnh khắc đó, ta rốt cuộc cũng không tự chủ được mà bật thốt lên tiếng gọi khản đặc mà hắn mong mỏi đã lâu – “Tam ca”.
Chúng ta ôm lấy nhau thật chặt, cùng lăn lộn cả đêm.
Trận hoan ái cuồng nhiệt này như thể đã kéo phăng hết những câu chuyện ta chôn sâu trong lòng bấy lâu nay lên mặt đất.
Ta xưa nay vốn không dám nghĩ kỹ về những chuyện đã qua.
Vì ta sợ nếu lại đắm chìm trong những ngày tháng ngập tràn ánh mặt trời và sự dịu dàng ấy, ta sẽ chẳng thể nào chịu đựng nổi bóng tối và cô độc.
Ta sợ mình sẽ không gắng gượng nổi đến ngày hắn đến cưới ta.
Nhưng đêm nay, ta đã tùy ý theo cảm xúc này, lơ mơ mà hoang dại đi lướt qua tất cả những ký ức hoặc gian nan, hoặc ấm áp ấy trong giấc mơ.
Trước ngày ta chào đời, Thái tử lâm trọng bệnh, hoàng đế và hoàng hậu khắp nơi tìm danh y chẩn trị cho Thái tử, nhưng cả danh y lẫn ngự y trong cung đều bó tay, chỉ còn cách tìm người cùng huyết thống với Thái tử, đổi máu mới có cơ may cứu sống. Sau đó, ta được sinh ra. Nghe nói ta là người duy nhất ở Thương quốc có huyết thống phù hợp với Thái tử, nên khi ta còn bọc trong tã lót, bọn họ đã rút máu ta mang đi cứu Thái tử.
Thái tử thoát khỏi cơn nguy kịch, cả nước ăn mừng. Phụ thân ta – khi ấy xuất thân hàn môn, còn chưa làm tể tướng – nhờ đại ân cứu mạng ấy được thăng chức liên tục, một bước lên mây, làm đến tể tướng.
Còn bên ngoài, phần máu suýt nữa lấy mạng ta, là máu của Lâu Quan Sương; ân cứu mạng Thái tử là ân huệ của Lâu Quan Sương.
Với thế gian, người có ơn với hoàng thất là tiểu thư Lâu phủ, nhưng tiểu thư Lâu phủ trong miệng thiên hạ xưa nay chỉ có một – đại tiểu thư Lâu Quan Sương.
Khi ấy, các đại thần, mưu sĩ tới cửa vấn an gần như dẫm nát ngưỡng cửa Lâu phủ.
Mẫu thân ta – trong miệng người nhà họ Lâu chỉ là nha hoàn rửa chân ti tiện – ngày đêm túc trực bên cạnh ta, cho dù bị roi quất, bị kim đâm cũng không rời nửa bước. Người phụ nữ cả đời cúi đầu ấy, vì làm mẹ mà trở nên kiên cường.
Bà nói, hiện giờ là thời điểm huy hoàng nhất của nhà họ Lâu, nếu ta sống được, bà sẽ mang bí mật đó xuống mồ, còn nếu ta không sống nổi, bà đã giấu sự thật ở nơi chỉ mình bà và người bà tin tưởng biết. Một khi mẹ con ta gặp chuyện, người kia sẽ cầm bằng chứng phơi bày bộ mặt thật của nhà họ Lâu trước thiên hạ.
Ta cảm thấy người nhà họ Lâu đôi khi rất khôn khéo, đôi khi lại ngu ngốc. Nếu đổi lại là ta, ta sẽ chẳng bao giờ tin lời mẫu thân nói. Mẫu thân chẳng qua đã bị đẩy đến đường cùng, đánh cược vào lòng tham danh lợi và sự nhát gan không dám mạo hiểm của nhà họ Lâu.
Quả thật, bà đã thắng cược.
Ta kỳ tích sống sót, vài lần thập tử nhất sinh, Ủy Ủy còn tưởng ta đã không qua khỏi, nhưng mẫu thân ta dùng y thuật bà chôn giấu suốt đời kéo ta về từ quỷ môn quan.
Ta sống rồi, nhưng mẫu thân lại bị đưa đến biệt viện.